Cho dù phải chống chọi với cả thế giới này, anh cũng muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, không để cô phải lang thang, không để cô lo lắng hay sợ hãi gì, càng không để cô không có nơi nào để tựa vào cả.
Ở trong lòng anh, cô không phải là một nữ pháp y không sợ trời, không sợ đất, mà chỉ là một cô gái nhỏ bé cần anh bảo vệ mà thôi.
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô.
Đầu cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi anh, từ trên xuống dưới giống như bị điện giật nhẹ vậy. Trong lòng chợt sinh ra một cảm giác sợ hãi nào đó, tình cảm dịu dàng bất chợt dâng lên.
Tiếng chuông điện thoại di động của Kiều Minh Húc đã cắt ngang khoảnh khắc ôn nhu ngắn ngủi này.
Anh nghe máy, nói lời cảm ơn, cúp điện thoại, nhìn Mạch ŧıểυ Miên đã ngẩng đầu lên khỏi cánh tay anh, ánh mắt nghiêm trọng, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai cô, nói: “ŧıểυ Miên, có chuyện này tôi phải nói với em, em phải kiên cường lên nhé. ”
Mạch ŧıểυ Miên chớp mắt nhìn anh, có một loại dự cảm không lành.
“Cảnh sát bên kia vừa gọi tới, nói là Trình Đông Thành đã tự sát.”
Kiều Minh Húc căng thẳng nhìn Mạch ŧıểυ Miên.
Đôi mắt to kia của Mạch ŧıểυ Miên nhìn anh một cách chăm chú trong chốc lát, sau đó nước mắt bắt đầu rơi lã chã, tuôn rơi giống như thác đổ vậy, khóc không thành tiếng. Gương mặt thẫn thờ đến nỗi trái tim Kiều Minh Húc vừa đau vừa sợ.
“ŧıểυ Miên.”
Kiều Minh Húc vươn tay vỗ vỗ gương mặt lạnh như băng kia của cô, nói: “Anh ta vẫn chưa chết, đang trong phòng cấp cứu, anh ta muốn gặp mặt em.”
Mạch ŧıểυ Miên giật mình đứng thẳng dậy.
Đỉnh đầu vừa vặn đập vào quai hàm của Kiều Minh Húc, khiến anh đau đến nhăn cả mặt lại, thở hổn hển.
“Thật xin lỗi…”
Mạch ŧıểυ Miên cũng che đỉnh đầu đau nhức của mình lại, vội vàng nói xin lỗi.
“Tôi không sao cả, đầu của em còn nhức không?”
Kiều Minh Húc vươn tay kiểm tra đỉnh đầu của cô.
“Không sao đâu, Minh Húc à, nhanh lên nào, đưa tôi đi gặp Đông Thành.”
Vẻ mặt Mạch ŧıểυ Miên lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh khác thường.
Sự bình tĩnh này, dưới cái nhìn của Kiều Minh Húc, giống như sự bình tĩnh trước cơn bão tố vậy, khiến người ta phải đau lòng, hoảng sợ.
Anh cũng không do dự mà bước nhanh xuống cùng cô, phóng xe thẳng đến bệnh viện nơi Trình Đông Thành đang cấp cứu.
Khi anh đến bệnh viện, phòng cấp cứu vừa mới tắt đèn, cửa mở, các bác sĩ bước ra.
Mạch ŧıểυ Miên vội vàng tiến lên, hỏi: “Đã cứu được người rồi sao?”
Bác sĩ lắc đầu, nhìn cô hỏi: “Cô chính là bác sĩ pháp y Mạch ŧıểυ Miên đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy không thể cứu được nữa, vài phút nữa thôi sẽ tử vong. Cô chuẩn bị khám nghiệm đi.”