Khi không gặp được cô, anh giống như chú cá lên bờ mà không có nước vậy, ngột ngạt cùng khó chịu.
Được nhìn thấy cô, mặc dù thường bị sự giảo hoạt cùng gian trá của cô làm cho nổi nóng, nhưng trái tim anh lại như bị cảm nắng vậy…
“Có mệt không?”
Mạch ŧıểυ Miên thấy anh đã cõng mình đi một đoạn khá xa, trên trán rỉ mồ hôi, bèn lên tiếng hỏi: “Để tôi tự xuống đất đi, chân tôi không bị thương đâu.”
“Không mệt.”
Kiều Minh Húc ổn định lại hai chân cô vững vàng hơn.
“Anh toát mồ hôi cả rồi kìa, còn thở hổn hển nữa.”
Mạch ŧıểυ Miên cũng choáng váng trước hành động to gan này của mình.
Cô lo lắng khẩn trương ngượng ngùng nhìn phản ứng của anh.
Thấy anh chỉ đỏ mặt, không có phản ứng gì khác, cô liền hít một hơi, giải thích: “Hồi còn nhỏ, mỗi lần cha tôi cõng tôi, tôi chính là hôn ông như vậy đấy. Không kìm lòng được mà xem anh thành cha mình, thật xin lỗi, anh đừng suy nghĩ nhiều nhé.”
Sắc mặt Kiều Minh Húc tối sầm lại.
Vốn dĩ trong lòng đang tràn đầy vui mừng, cho rằng cô hôn mình, kết quả lại là cha cô!
Vì vậy, bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu rơi vào im lặng.
May mắn thay, rất nhanh đã đi tới trước xe của anh.