Lúc ấy cô ta rất thích, nhưng dù sao tài chính cũng có hạn, thêm vào đó cô ta cũng muốn Kiều Minh Húc tặng cho mình, nên cô ta bảo người bán hàng đưa cho cô ta xem, dáng vẻ yêu thích không buông tay được, nói với Kiều Minh Húc: “Nghe nói, khi một người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình một chiếc lược, nó tượng trưng cho lễ vật đính ước, cả cuộc đời này chỉ nguyện mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.”
“Ồ.”
Khi đó, Kiều Minh Húc chỉ nhàn nhạt đáp lời một tiếng như vậy, sau đó cũng không nói gì nữa, mà nhìn những miếng ngọc thạch khác mà anh thích.
“Sắp đến sinh nhật của em rồi.”
Lâm Ngọc sợ anh không hiểu được ý của mình, bèn nhắc nhở thêm một câu.
“Ừ, anh nhớ.”
Kiều Minh Húc đáp.
Trong lòng Lâm Ngọc vô cùng vui vẻ, đặt lại chiếc lược vào vị trí cũ.
Cô ta hy vọng, vào ngày sinh nhật hôm đó, có thể nhìn thấy chiếc lược này trước mặt mình như một lễ vật vậy.
Kết quả, ngày sinh nhật của cô ta, anh lại đưa cho cô ta một sợi dây chuyền pha lê, vẫn là loại pha lê citrine mà cô ta không thích, khiến cô ta buồn rầu gần chết.
Bây giờ, cô ta lại thấy chiếc lược xuất hiện ở chỗ này, ngay lập tức tiến lên cầm lấy, cẩn thận nhìn thử, thấy đúng là chiếc lược ngọc bích màu tím mà cô ta đã nhìn trúng vào ngày hôm đó.
“Minh Húc, đây là chiếc lược của ai vậy?”
Nhìn thấy xung quanh lược còn có một sợi tóc dài quấn lấy, bàn tay cầm chiếc lược của cô ta cũng hơi run rẩy.
“Là của Mạch ŧıểυ Miên.”
Kiều Minh Húc cau mày nói: “Em để lược xuống mau đi, đừng đụng vào đồ của người khác.”
“Của Mạch ŧıểυ Miên sao?”
Lâm Ngọc nhìn anh, hỏi: “Có phải anh tặng cho Mạch ŧıểυ Miên không?”
“Ừ. Chiếc lược trước kia của cô ấy bị anh làm gãy rồi.”
“Vậy anh cũng không cần phải bồi thường bằng chiếc lược này vậy chứ.”
Lâm Ngọc dùng ánh mắt đau thương nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ anh không biết, chiếc lược này em đã nhìn trúng sao? Em đã rất muốn anh tặng chiếc lược này cho em đấy, anh không biết à?”
Kiều Minh Húc nghi ngờ nhìn cô ta, nói: “Anh thật sự không biết em cũng thích chiếc lược này.”
“Kiều Minh Húc, rốt cuộc là anh thật sự không biết, hay là từ trước đến giờ anh chưa từng đặt em trong lòng vậy hả?”
Lâm Ngọc vừa buồn vừa tức giận, nói: “Em vốn tưởng rằng, anh sẽ tặng cây lược này cho em vào ngày sinh nhật. Thế mà cuối cùng anh lại đưa nó cho Mạch ŧıểυ Miên! Em thấy anh đã yêu cô ta mất rồi đấy!”
“Ngọc Ngọc, tặng lược cùng yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Em có thể đừng lẫn lộn những khái niệm đó với nhau không vậy?”
Kiều Minh Húc rất không vui nói: “Anh phát hiện gần đây em càng lúc càng trở nên bất chấp lý lẽ rồi đấy.”
“Bất chấp lý lẽ sao? Kiều Minh Húc à, người vô lý là anh mới đúng đấy!”