Về phương diện này, cô nàng trinh nữ xưa nay vẫn còn khá ngây thơ như Mạch ŧıểυ Miên, đương nhiên không nghĩ tới tình huống phát sinh của anh.
Mạch ŧıểυ Miên ngồi vào bàn cơm, đợi anh xuống dùng bữa tối.
Đợi mười phút đồng hồ cũng không thấy anh xuống, cô liền đi lên lầu gõ cửa phòng tắm, hỏi: “Kiều Minh Húc, anh bị táo bón sao? Sao đi vệ sinh lâu quá vậy, không xuống ăn cơm sao? Thức ăn nguội cả rồi này.”
Lúc này Kiều Minh Húc đang chuẩn bị đến giai đoạn cao trào xuất tinh, chợt bị cô gõ cửa đột ngột, sợ hãi đến mềm nhũn cả ra.
“Này, sao anh không trả lời vậy?”
Mạch ŧıểυ Miên lo lắng anh có chuyện, bèn định mở cửa đi vào trong.
May mắn là Kiều Minh Húc đã khóa trái cửa bên trong lại.
“Cút ngay, lát nữa tôi ra ngoài giờ.”
Kiều Minh Húc bị cô quấy rầy, thật sự không thể thoải mái nổi, trong lòng cực kỳ phẫn nộ mắng: Người phụ nữ thối này, lỡ như tôi bị viêm tuyến tiền liệt, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Nghe thấy giọng nói của anh, Mạch ŧıểυ Miên mới yên tâm, dùng chân đạp cửa nói: “Mau xuống đi, tôi không đợi anh ăn cơm đâu đấy.”
“Được rồi, tuổi còn trẻ mà đã táo bón rồi, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Tối nay phải cho anh uống một liều thuốc tiêu chảy nhuận tràng mới được.”
Mạch ŧıểυ Miên lẩm bẩm đi xuống lầu.
Kiều Minh Húc trong lòng tức giận đến mức mặt đen cả lại, bắt đầu giật nảy cả mình…
Sau khi vất vả giải quyết vấn đề xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh liền rửa tay đi xuống lầu.
Mạch ŧıểυ Miên cũng không ăn trước, mà nhìn bát canh chờ anh.
“Nào, nhanh lên, đói chết mất.”
Mạch ŧıểυ Miên nhìn thấy anh, liền bắt đầu cúi đầu uống canh.
Kiều Minh Húc ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày nhìn cô nói: “Không phải nói em ăn cơm trước sao?”
“Tôi muốn ăn cơm trước, nhưng sợ anh tức giận vì tôi không đợi, nên đành phải chờ mà thôi.”
Mạch ŧıểυ Miên uống xong một bát canh, theo thói quen cầm chén đưa cho anh, nói: “Xới tôi chén cơm nào.”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó giúp cô xới một chén cơm.