Mạch ŧıểυ Miên ký tên mình vào biên bản thẩm định hồ sơ, ngẩng đầu nở nụ cười khen ngợi.
“Cảm ơn.”
Đàm Thủy Minh không hề vui mừng trước lời khen ngợi của cô, vẻ mặt nhàn nhạt, thái độ đúng mực, giống như tất cả vinh quang cùng tủi nhục trên đời này đều không liên quan đến cô ấy vậy. Cô ấy chỉ tập trung vào công việc của mình.
Điều này cũng giống với Mạch ŧıểυ Miên.
Hai người bắt đầu cúi đầu hoàn thành công việc của mình, bầu không khí tương đối hòa hợp.
Gần đến giờ tan việc, Mạch ŧıểυ Miên nhận được điện thoại của Kiều Minh Húc, nói: “Hôm nay không đi ra ngoài làm việc phải không, tôi ở cổng chờ em tan làm.”
“Được.”
Mạch ŧıểυ Miên sắp xếp lại đồ đạc cần thu xếp, chuẩn bị đứng dậy tan làm.
Khi thấy Đàm Thủy Minh vẫn còn ngồi lật xem hồ sơ của các vụ án thẩm định trước đó, cô bèn hỏi: “ŧıểυ Minh, em không tan làm sao?”
“Không gấp ạ, chị Mạch cứ tan làm trước đi, em xem thêm một vài vụ án nữa để nâng cao kiến thức chuyên môn.”
Đàm Thủy Minh trả lời: “Dù sao em cũng tan làm tự về mà.”
“ŧıểυ Minh à, em có bạn trai chưa?”
Mạch ŧıểυ Miên nghĩ đến lịch sử hẹn hò đẫm máu cùng nước mắt trước đây của mình, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Đàm Thủy Minh ngẩng đầu cười với cô, nói: “Từ khi quyết định gắn bó với nghề pháp y, em đã không định yêu đương hay kết hôn gì rồi.”
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Mạch ŧıểυ Miên chợt hơi chấn động, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc trước, cô không nghĩ đến chuyện kết hôn, là vì sau chuyện của Trình Đông Thành, đối với người khác cô đều có tâm lý tránh xa.
Nhưng hiện tại, khi đã trải qua cuộc sống hôn nhân hợp đồng cùng Kiều Minh Húc, ngược lại lúc nào cô cũng cảm thấy tràn đầy vui vẻ cùng ấm áp.
Cô thật lòng cảm thấy, là một người phụ nữ, dù có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải cần có một người đàn ông tới bao bọc che chở cả.
“Khi em gặp được một người đàn ông tốt thích hợp, chị vẫn khuyên em nên cân nhắc đến việc yêu và kết hôn thôi.”
Mạch ŧıểυ Miên vỗ vỗ vai cô, nói: “Đừng tan làm muộn quá đấy, một mình nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, chị về trước.”
“Được, chị Mạch đi thong thả!”
Đàm Thủy Minh nhìn bóng lưng Mạch ŧıểυ Miên rời đi, trong con ngươi lạnh lẽo kia lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ…
Kiều Minh Húc vừa nhìn thấy cô, liền theo thói quen đưa tay sờ trán cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi còn lo tối qua em bị cảm lạnh, sẽ lại phát sốt cơ đấy.”
Được bàn tay ấm áp của anh chạm vào trán, ấm áp truyền thẳng tới trái tim, Mạch ŧıểυ Miên híp mắt cười nói: “Tôi còn không đến nỗi mỏng manh như vậy đâu.”