Kiều Minh Húc vươn tay vỗ trán cô, nói: “Là người lớn, nghĩ đến chuyện không thích hợp với trẻ con, cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nói cũng phải.”
Mạch ŧıểυ Miên gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu phun nước vào bồn rửa mặt, nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Mạch ŧıểυ Miên, em không thể đánh răng một cách đàng hoàng sao? Ở đâu cũng làm loạn cả.”
Kiều Minh Húc cau mày mắng.
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ đánh răng đúng cách!”
Mạch ŧıểυ Miên đột nhiên muốn phun nước vào mặt anh.
Nhưng mà, không dám manh động, chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu mà thôi. Dáng vẻ anh bị mình phun bọt nước đầy mặt, sẽ tức giận đến cỡ nào nhỉ.
Nghĩ như vậy, cô liền không nhịn được mà cười khúc khích.
“Mạch ŧıểυ Miên, em cười ngốc gì đấy! Cô gái ngớ ngẩn này!”
Kiều Minh Húc thấy cô đột nhiên cười vui vẻ một cách khó hiểu, liền không nhịn được cười nói.
“Nếu tôi là một cô gái ngốc nghếch, thì anh là một quả trứng ngu ngốc!”
Mạch ŧıểυ Miên súc miệng xong, liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, dặn dò nói: “Trứng ngốc, gà con tôi đây muốn đi rửa mặt.”
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen, cởi khăn tắm xuống, bỏ vào trong nước sạch, vắt khô, rồi đưa cho cô.
Thay vì nhận lấy, Mạch ŧıểυ Miên lại vươn mặt tới, nói: “Tay của tôi bị thương, anh trực tiếp rửa mặt giúp cho tôi là được rồi!”
“Người phụ nữ thối, cho em chút màu em liền mở phường nhuộm đấy à!”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, sau đó vẫn cầm khăn lên trùm mặt cô lại.
“Ha ha…”
Mạch ŧıểυ Miên không ngờ anh lại thật sự giúp cô rửa mặt, không khỏi bật cười.
Kiều Minh Húc nhìn khóe miệng đang nở nụ cười tươi rói dưới lớp khăn tắm, liền có một cỗ xúc động xông lên não, xuyên qua khăn tắm, trực tiếp dùng miệng mình ịn lên trên miệng cô…
Mạch ŧıểυ Miên hít thở không thông trong nháy mắt.
Kiều Minh Húc cũng khẩn trương đến căng thẳng.
Mặc dù giữa bờ môi hai người có một lớp khăn ướt giữa môi của hai người.
Tuy nhiên, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của đối phương…
Bầu không khí trong phòng tắm dường như ngưng lại ngay giờ phút này.
Hai trái tim đập thình thịch mãnh liệt nảy lên va chạm…
Cuối cùng, vẫn là Mạch ŧıểυ Miên bị thiếu dưỡng khí, không chịu đựng nổi mà “A” lên một tiếng, đưa tay đẩy Kiều Minh Húc ra, há miệng hít vào thở ra từng hơi nặng nề. Giống như cá lên bờ sắp chết khát vậy.
Sau vài lần thở dốc để trấn an trái tim đang đập loạn xạ kia, cô bắt đầu trừng mắt nhìn Kiều Minh Húc, nói: “Kiều Minh Húc, không phải là anh muốn làm tôi ngạt thở chết đấy chứ?”
“Đó là cái giá mà em phải trả khi muốn tôi rửa mặt cho em!”