Nếu như mình thật sự ngáy to ồn ào giống như thím Trương như vậy, anh thật sự không ngại sao, thậm chí còn xem nó như khúc hát ru?
Ôi chao!
Lâm Ngọc kia nhìn có vẻ không giống như sẽ ngáy to nhỉ!
Cơ thể Lâm Ngọc trông cũng đầy đặn, mềm mại, dịu dàng, anh ôm cô ta ngủ, chắc hẳn là rất thoải mái rồi.
Mà cô từ nhỏ đã luyện võ, người ngợm cứng cáp, lúc ôm chắc giống hệt một hòn đá nhỉ.
Haiz!
Cô bất giác thở dài thật nhiều lần.
Đột nhiên lại nghĩ tới Trình Đông Thành cùng Trình Tây Thành, cô liền không nhịn được mà mở điện thoại di động ra lại.
Mở Wechat ra, không thấy Kiều Minh Húc trả lời lại.
Chỉ có Phùng Quang Hiển gửi tới một tin nhắn: ŧıểυ Miên à, em chưa ngủ sao? Không ngủ được thì anh cùng em nói chuyện phiếm nào.
Cô chưa trả lời lại Phùng Quang Hiển, mà hộp trò chuyện cũ ra.
Từ sau khi gửi tin nhắn cuối cùng đầy oán hận cho Trình Đông Thành, cô vẫn luôn không mở nó ra.
Mật khẩu của hộp trò chuyện kia là ngày sinh nhật của Trình Đông Thành.
Mở hộp trò chuyện ra, cẩn thận kiểm tra những thư đến bên trong. nɠɵạı trừ tin nhắn spam, cũng không còn gì khác.
nữa.
Bên cạnh còn có hộp trò chuyện của Trình Đông Thành.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, bèn bấm lùi ra khỏi hộp thư của mình, nhập mật khẩu hộp trò chuyện của Trình Đông Thành.
Mật khẩu?
Đầu tiên cô nhập ngày sinh nhật của Trình Đông Thành vào, mật khẩu báo không đúng.
Suy nghĩ một chút, cô lại dứt khoát nhập ngày sinh của mình vào.
Kết quả, mở thành công!
Mở được hộp trò chuyện của anh ra, trái tim cô giống như vừa tiến vào một thế giới thần kỳ không ai biết vậy, tràn ngập thấp thỏm cùng bất an. Bàn tay cầm điện thoại của cô cũng đang hơi run rẩy cả lên.
Trong hộp trò chuyện có vài thư đến do chính anh gửi tới!
Nhìn ngày tháng năm, đều là gần đây, thậm chí còn có hôm nay, vẫn còn đánh dấu chưa mở.
Trái tim cô bắt đầu kích động, tay run rẩy, mở thư đến mới nhất vẫn còn chưa đánh dấu đã đọc ra.
“Hôm nay tôi đã gặp ŧıểυ Miên, cô ấy cùng chồng mình cùng nhau năm trên giường, trông rất hạnh phúc ấm áp, tôi thật lòng chúc phúc cho cô ấy, mong cô ấy có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy. Hôm nay cũng là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời tôi. Rõ ràng đứng trước mặt cô ấy, nhưng phải làm bộ như một người xa lạ không hề quen biết. Nhìn dáng vẻ thương tâm đau khổ của cô ấy, nhưng không thể làm gì được cả. Thật xin lỗi, ŧıểυ Miên, vì không quấy rầy hạnh phúc của em, hãy để cho Trình Đông Thành kia mãi mãi chết đi.”
Mạch ŧıểυ Miên đọc đi đọc lại từng dòng chữ một, trong lòng mừng rỡ hò hét như điên lên: Trình Đông Thành vẫn chưa chết! Trình Đông Thành thật sự vẫn chưa chết!