Kiều Mai Kim cười giễu cợt nói: “Nếu như anh trai tôi thật sự yêu cô sâu đậm, cho dù người nhà tôi có phản đối, vậy thì thế nào? Cô Lâm Ngọc à, tôi khuyên cô vẫn nên sớm dẹp suy nghĩ này đi thôi, cô và anh trai tôi là không thể nào.
Nếu có thể, cũng sẽ không cần kéo dài tới mười năm đâu.”
Những lời này của cô bé, khiến cho toàn thân Lâm Ngọc như rơi vào trong băng cốc.
Kiều Mai Kim nói cũng không sail Nhưng thật sự là Kiều Minh Húc không đủ yêu cô sao?
Mười năm trôi qua, anh không gặp những người phụ nữ khác, chỉ ở cùng một chỗ với cô ta.
Anh dịu dàng với mình như thế.
Làm sao có thể không thương được chứ?
Cô ta cũng không kém cạnh gì!
“Buông tôi ra, Ngọc Ngọc của anh đang nhìn kìa, lỡ như bình giấm bị đổ, tôi không phụ trách nổi đâu.”
Mạch ŧıểυ Miên thấy Lâm Ngọc đang dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, vội vàng đẩy Kiều Minh Húc ra, nói: “Tôi sẽ đi qua đường thật cẩn thận mài”
“Em không được qua đường, bây giờ tôi sẽ đưa em về bệnh viện.”
Kiều Minh Húc nói với cô: “Tôi đi đến nói với Ngọc Ngọc một tiếng, em đừng có mà chạy loạn đấy.”
“Được rồi.”
Mạch ŧıểυ Miên gật đầu.
Kiều Minh Húc vẫn không yên lòng, gọi Kiều Mai Kim tới để cô trông Mạch ŧıểυ Miên, sau khi đã yên tâm, anh mới đi tới chỗ Lâm Ngọc, nói: “Ngọc Ngọc, em trở về với bạn đi, anh phải đưa Mạch ŧıểυ Miên về bệnh viện, tay của cô ấy bị thương.”
Nghe thấy anh nói như vậy, trái tim Lâm Ngọc lạnh hơn một nửa, rất không cam lòng nói: “Minh Húc, cô ta bị thương ở tay chứ không phải chân. Anh lo lắng cho cô ta thì để Mai Kim đưa cô ta về là được rồi. Em muốn anh đưa em về, được không?”
“Ngọc Ngọc, nhà em ở cách nơi này không xa, em cùng bạn từ từ đi bộ về là được rồi. Em cũng biết, hiện tại anh không thích hợp gặp chú Lâm.”
Nói xong, anh cũng không nói thêm câu nào nữa, đi thẳng đến bên cạnh Mạch ŧıểυ Miên, để cô theo mình lên xe.
Mạch ŧıểυ Miên cũng không làm mình làm mẩy khó chịu nữa mà ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Lâm Ngọc thấy cô không ngồi bên ghế phụ, trong lòng mới thăng bằng lại một chút.
Cho dù thế nào, Kiều Minh Húc vẫn để lại chỗ ngồi bên cạnh ghế tài cho mình!
Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, người mà anh gọi là vợ, vẫn sẽ là cô ta mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta mới dễ chịu hơn đôi chút.
Dọc đường đi.
Mạch ŧıểυ Miên không nói gì, Kiều Minh Húc cũng không nói gì cả.
Hai người yên lặng trở về bệnh viện.
Mạch ŧıểυ Miên trực tiếp lên giường, nằm xuống.
iểu Miên, tôi còn có chuyện phải xử lý, tạm thời không ở bên cạnh em được. Hay là để tôi gọi điện thoại cho mẹ em, để bà ấy tới chăm sóc em nhé.”