“Minh Húc à, đứa trẻ của chúng ta, nhất định sẽ rất đẹp. Con trai nhất định sẽ mang dáng vẻ cao lớn đẹp trai. Hai cha con các anh đi dạo cùng nhau, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người cho mà xem.”
“Ngọc Ngọc.”
Kiều Minh Húc quyết định không muốn cho cô ta ảo tưởng thêm nữa, bèn cứng lòng nói: “Tôi với em đã kết thúc rồi, cho nên, tôi không muốn đứa trẻ này, em phá thai đi, tôi bồi thường cho em.”
Lâm Ngọc ở đầu dây điện thoại bên kia nghe được câu này, trái tim đau đớn như bị đâm một dao vào vậy, sau đó lại bị xoáy thật sâu vào.
Cô ta không ngờ rằng, Kiều Minh Húc lại muốn cô phá bỏ đứa trẻ này đi.
Chuyện này thật sự là quá đáng, quá tuyệt tình mà!
“Anh sẽ phải hối hận vì điều này!”
Cô ta để lại một câu như vậy, rồi cúp điện thoại, tắt máy.
Trái tim của Kiều Minh Húc cũng giống như bị quất mạnh một roi vậy.
Trong bụng Lâm Ngọc là máu thịt của anh, mặc dù anh thật sự không muốn chuyện này xảy ra, phải phá bỏ nó đi, nhưng trong lòng anh cũng không đành lòng, cảm thấy tội nghiệt rất nặng.
Nhưng mà, ai có thể nói cho anh biết, anh nên làm thế nào đây?
Sau khi Lâm Ngọc cúp điện thoại, cả người run lên vì tức giận, nói với Tề Quân ở bên cạnh: “Vốn dĩ tôi còn ôm chút hy vọng với Kiều Minh Húc, nhưng hiện tại, đã hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Ngọc Ngọc, vậy thì nên buông tay thôi, gả cho anh đi, chúng ta cùng nhau nuôi dạy đứa trẻ của hai đứa mình.”
Nhìn vẻ mặt run rẩy vì tức giận của cô, Tề Quân có chút đau lòng nói.
“Không!”
Lâm Ngọc hất cánh tay đang đặt ngang hông mình của anh ra, vẻ mặt oán hận, nói: “Tôi nhất định phải gả cho anh ấy, chắc chắn không thể để cho anh ta và Mạch ŧıểυ Miên được hạnh phúc! Nhất định phải để cho anh ta đội mũ xanh, giúp người khác nuôi đứa trẻ.”
“Này, em cần gì phải làm khổ vậy chứ?”
Tề Quân nhìn vẻ mặt không tỉnh táo của cô ta, lắc đầu bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Phụ nữ, khi mà đã hùng hổ như một con bò tót, cũng sẽ không quay đầu lại nếu chưa bể đầu chảy máu, trả cái giá thật thê thảm.
Bây giờ Lâm Ngọc chính là dáng vẻ như vậy.
“Bây giờ, tôi đành phải gọi điện thoại cho ông già Kiều Thanh kia thôi.”
Lâm Na suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Kiều Thanh.
“Xin chào, cô là ai?” Giọng nói của Kiều Thanh vang lên từ trong điện thoại.
“Chào ông nội, cháu là Lâm Ngọc.”
Lâm Ngọc thu hồi lại những oán hận trước đó, để cho giọng nói của mình trở nên vừa khôn khéo vừa vui vẻ.