Lúc này Kiều Minh Húc mới hiểu ra, cô gái này lại ghen rồi.
“Vừa xấu vừa ngu vừa ngốc lại còn vô dụng.”
Nhìn thấy vẻ mặt Mạch ŧıểυ Miên ảm đạm nói ra, lúc này Kiều Minh Húc mới nhận ra vấn đề khá lớn.
Cô gái này vậy mà lại bắt đầu tự ti chùn bước rồi đây.
Anh lập tức vươn tay đỡ lấy bả vai cô, mắt đen đầy nghiêm túc nhìn cô nói: “Mạch ŧıểυ Miên, em không xấu không ngu không ngốc không vô dụng, em là cô gái tốt đẹp nhất trong lòng anh.”
Mạch ŧıểυ Miên nhìn anh, khóe môi mang theo chút giễu cợt: “Kiều Minh Húc, em biết, lời này của anh là an ủi em, muốn em có thể tự tin rồi có thể sớm đứng lên. Thật ra, anh thật sự không phải bày ra dáng vẻ này làm thua thiệt bản thân mình. Bây giờ em đã trở thành thế này rồi, kể cả chúng ta có ly hôn, người nhà các anh hẳn là cũng sẽ không phản đối đâu. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho ông nội, để ông đồng ý cho chúng ta ly hôn.”
Mạch ŧıểυ Miên nói xong, liền đẩy tay anh ra, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Thanh.
Kiều Minh Húc tức giận mà nhìn cô: “Ông nội đồng ý mới là lạ.”
Nghe thấy lời này, Mạch ŧıểυ Miên lại hiểu lầm, cho rằng anh không ly hôn là bởi vì ông nội không đồng ý.
Điều này càng khiến cho cô thêm đau lòng.
Điện thoại đã thông, đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Kiều Thanh: “ŧıểυ Miên, thân thể của cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ông nội, đỡ hơn nhiều rồi ạ, hôm nay miệng vết thương trên đầu đã khỏi hẳn, cảm ơn ông đã quan tâm ạ.”
“Vậy là tốt rồi, cháu đừng nóng vội, cứ từ từ nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
“Đợi lúc nào Minh Húc rảnh, cháu với Minh Húc hãy cùng về ăn một bữa cơm nhé, mọi người đều nhớ cháu.”
“Vâng ạ.”
“ŧıểυ Miên, có phải cháu muốn nói gì với ông đúng không?”
Thấy giọng điệu của cô không giống như bình thường, Kiều Thanh cũng nhận ra chút manh mối, quan tâm mà dò hỏi.
Mạch ŧıểυ Miên hơi do dự, cuối cùng mở miệng nói: “Ông nội, Minh Húc là huyết mạch dòng chính của ông, là cháu ruột của con trai trưởng, cũng phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường phải không ạ.”
“Đúng vậy. Sao tự nhiên cháu lại hỏi cái này?”
“Ông nội, cháu muốn ly hôn với Minh Húc, hy vọng ông có thể đồng ý!”
“Tuyệt đối không được!”
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói không chút do dự của Kiều Thanh.
“Ông nội, cháu với Minh Húc, vốn dĩ chỉ là cuộc hôn nhân được thành lập mà không có cảm tình gì. Bây giờ, cháu lại biến thành dáng vẻ này, cũng không biết có ngày nào có thể đứng dậy nổi không, cũng không biết có thể sinh con đẻ cái được không nữa, bất kể là về mặt cuộc sống hay công việc, cháu cũng đều không thể giúp đỡ được anh ấy, với anh ấy mà nói, chỉ là một người vô dụng, một gánh nặng dư thừa mà thôi.”