Trên mặt Lâm Ngọc chẳng có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng rồi kéo chăn lên cao.
Trên khăn trải giường trắng hồng nhiễm phải bãi máu đỏ tươi loang ra tựa như mận đỏ.
Nhìn thấy bãi máu kia, tim Kiều Minh Húc trầm xuống, trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi ngất đi, anh còn làm chuyện đáng xấu hổ với cô ta sao?
“Minh Húc, em biết anh sẽ trách em, nhưng mà, em đã yêu anh mười năm, em cũng chỉ có mong muốn giản đơn là giao mình cho anh, muốn thật sự có được anh một lần, nên mới dùng đến kế sách này.”
Lâm Ngọc nói một cách thản nhiên, trên mặt không hề có bất kỳ vẻ áy náy nào.
Không thể phát nội dung đa phương tiện.
“Ngọc Ngọc, cần gì phải làm thế? Dù có như vậy, giữa chúng ta đã không thể trở lại như trước được nữa.”
Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của cô ta, anh xấu hổ trách mắng.
“Em biết, em cũng không mong có thể trở lại với anh hay gì cả. Em chỉ muốn có được một ký ức tốt đẹp mà thôi.”
Lâm Ngọc nắm chăn, từ trên giường đứng dậy.
Chiếc chăn đơn kia chỉ che hờ lên bộ phận quan trọng của cô ta mà thôi, điều này càng khiến thân hình xinh đẹp quyến rũ của cô ta lộ rõ trước mặt Kiều Minh Húc.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ này đều sẽ không kiềm chế được mạch máu tuôn trào.
Kiều Minh Húc cũng là đàn ông, cũng có một chút xung động nhỏ.
Thế nhưng, chỉ là xung động nhỏ nhoi mà thôi, sự thờ ơ vẫn chiếm phần hơn.
Lâm Ngọc kéo ngăn kéo lấy hợp đồng hai người đã ký ra đưa cho anh.
Kiều Minh Húc cầm lấy, là bản mà anh đã viết, anh cũng lấy điện thoại ra lập tức chuyển khoản ba ngàn vạn đã chuẩn bị trước cho cô ta, sau đó quay người rời đi, không thèm nhìn Lâm Ngọc lấy một cái.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình chẳng chút luyến lưu của anh, trái tim Lâm Ngọc lạnh lẽo đến mức kết băng, ánh mắt trở nên u ám.
Cô ta đưa tay sờ lên cổ: “Kiều Minh Húc, anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã coi thường và vứt bỏ em.”
Lúc này, tâm trạng của Kiều Minh Húc thật sự rất buồn bực.
Anh ra khỏi nhà họ Lâm, xé nát hợp đồng trong tay rồi vứt vào thùng rác, vội vã lái xe trở về.
Bây giờ trời đã sắp sáng rồi.
Cả đêm anh không về, không biết Mạch ŧıểυ Miên ngủ ra sao, nửa đêm có tỉnh dậy đi vệ sinh hay không, lỡ như cô muốn đi vệ sinh thì phải làm thế nào đây? Cô có nhịn đến hư luôn hay không?
Nghĩ đến đây, anh như ngồi trên đống lửa mà phóng xe trở về.
Dì Trương đã rời giường, đang bận rộn làm bữa sáng, nhìn thấy anh đến bây giờ mới về thì lấy làm lạ: “Cậu chủ, cậu tăng ca đêm sao?”
“Tối qua cô chủ có chuyện gì không?”
Kiều Minh Húc vội hỏi. Truyện Ngôn Tình
“Chắc là không đâu. Tôi cứ tưởng có cậu chủ nên không để ý.”
Kiều Minh Húc vừa nghe vậy đã vội lao lên lầu, đẩy cửa tiến vào.