“Vậy anh đành phải cố gắng giữ vững những điều kiện này, hừ!”
Kiều Minh Húc rất bất mãn “hừ” một tiếng, trong đó còn chứa giọng điệu trẻ con giận dỗi.
“Có điều nể mặt anh không chê em, tương lai cho dù anh không còn đẹp trai, không còn lắm tiền, nhưng chỉ cần săn sóc dịu dàng, em vẫn cần anh.”
“Cần anh?”
Kiều Minh Húc được hai chữ này, đột nhiên hưng phấn giống như tiêm máu gà, trong đầu xuất hiện cảnh tượng mập mờ nào đó, hai bên tai đỏ hồng.
Mạch ŧıểυ Miên cũng không biết lúc này trong đầu anh đang nghĩ chuyện không nên nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh không rời thì em không bỏ.”
“Ừ.”
Nghe thấy cô nói vậy, có một cảm giác cảm động đột nhiên trào lên trong lòng Kiều Minh Húc, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng.
Anh cũng sẽ không rời không bỏ cô.
Đến giờ cơm, Kiều Minh Húc ở giỏ đồ ăn mà Thím Trương đã chuẩn bị cho bọn họ ra.
Bên trong là sushi hương vị rất ngon, bánh mì kẹp,… số lượng vừa đủ cho hai người ăn.
“Chờ đến khi nơi này lắp đặt thiết bị hoàn thiện, lần sau chúng ta đến đây sẽ tự nấu cơm, em giúp đỡ, anh làm đầu bếp.”
Kiều Minh Húc gắp một miếng sushi đưa đến bên miệng cô, nói.
Mạch ŧıểυ Miên há miệng ngậm lấy miếng sushi, vừa nhai vừa gật đầu: “Ừ, em thích để anh làm.”
“Chờ chúng ta có con, các con sẽ chơi ở ngoài, hai chúng ta sẽ nấu ăn trong bếp.”
Đột nhiên Kiều Minh Húc nói.
Khuôn mặt Mạch ŧıểυ Miên hơi đỏ hồng: “Suy nghĩ của anh cũng đi xa quá rồi đó.”
“Không xa.”
Kiều Minh Húc nhìn mặt cô: “Anh muốn cùng em sinh ít nhất hai con, một trai một cái, con gái lớn lên sẽ có vẻ ngoài đáng yêu giống em, còn con trai thì sẽ đẹp trai thông minh giống anh.”
Trong đầu Mạch ŧıểυ Miên không tự giác mà nghĩ đến hình tượng hai đứa nhỏ, nhất là nghĩ đến dáng vẻ của cậu bé con khi lớn lên sẽ giống Kiều Minh Húc, nhất định sẽ cực kỳ đáng yêu đẹp trai, giống như một hoàng tử bé.
Nghĩ đến đây cô không nhịn được mỉm cười, trên mặt xuất hiện khát khao hạnh phúc.
Nhưng mà, ngẫm nghĩ, dáng vẻ của cô bé kia, đột nhiên biến thành dáng vẻ của Lâm Ngọc…
Khát khao vừa bùng lên, tựa như có ai đó dùng kéo cắt răng rắc, làm vẻ mặt cô trở nên buồn rầu.
“Sao vậy? Có phải không muốn sinh con hay không?”
Kiều Minh Húc thấy vẻ mặt buồn rầu của cô, dò hỏi. Truyện Mạt Thế
“Không phải.”
“Anh biết sinh con với phụ nữ mà nói là một quá trình rất đau đớn. Nhưng mà anh rất có một đứa con với em, kế thừa hương khói nhà họ Kiều, cho dù trai hay gái. Đương nhiên nếu em thật sự không muốn sinh, không sao, chúng ta có thể không sinh con.”
Mạch ŧıểυ Miên mím môi mỉm cười: “Em muốn sinh mà, lại còn muốn sinh rất nhiều, sinh một đống.”