Trong tấm ảnh trắng đen không phải một mình Trình Đông Thành mà là tấm ảnh chụp chung của Mạch ŧıểυ Miên và anh ta thời trung học.
Mạch ŧıểυ Miên trong tấm ảnh cười rất ngây thơ, Trình Đông Thành cũng tươi trẻ ngời ngời.
Vốn dĩ đây là một tấm ảnh rất đẹp.
Nhưng, đặt ở đây khiến người khác lạnh lòng.
Thì ra cha mẹ Trình đã dự định để cho Mạch ŧıểυ Miên bồi táng từ lâu, đúng là lòng dạ ác độc.
Mạch ŧıểυ Miên cũng lạnh lẽo.
Bản thân mình còn sống mà bị người ta làm như vậy.
Hơn nữa, cho dù cô chết rồi cũng không muốn chôn cùng Trình Đông Thành.
Cô không muốn Kiều Minh Húc đá bia mộ vì đây là sự tôn trọng đối với một người chết.
Nếu như Trình Đông Thành dưới đó biết được, anh ấy cũng không thể đồng ý cha mẹ làm như vậy.
Kiều Minh Húc lấy từ dưới đế giày ra một con dao nhỏ phòng khi trường hợp đặc biệt, anh ngồi xổm xuống trước mặt tấm bia, rọc tấm ảnh có Mạch ŧıểυ Miên xuống, nhíu mày nói với bia mộ: “Một mình cậu lên đường là được, Mạch ŧıểυ Miên là vợ tôi, tương lai cũng chỉ có thể chôn cùng với tôi!”
Mạch ŧıểυ Miên lặng lẽ nhìn hành động của anh, nghe anh nói câu này thì trái tim lạnh lẽo cảm nhận được một chút ấm áp.
“Đông Thành, anh nói rồi, anh phải chúc em hạnh phúc đó.”
Mạch ŧıểυ Miên nhìn bia mộ, giọng nói rất nhẹ rất nhạt: “Em không muốn trách anh nữa, từ nay về sau, chúng ta âm dương cách biệt, không ai liên quan tới ai nữa.”
Tục ngữ nói, chuyện đáng thương nhất trên đời đó chẳng qua là do suy nghĩ ngu dốt, cố chấp.
Cô vốn còn một chút tình cảm với Trình Đông Thành nhưng lần này, cô đã lạnh lòng triệt để rồi.
“Đi thôi, Minh Húc.”
Mạch ŧıểυ Miên lạnh nhạt nhìn bia mộ một cái, trên đó chỉ còn lại nửa tấm ảnh.