“Vào sau ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, cô ấy đã đến phòng nghỉ tìm em, nói hai người có hợp đồng ba năm sau.”
“Ừm.”
Kiều Minh Húc không phủ nhận: “Lúc đó, anh nghĩ cô ấy mới là người mà anh nên chung sống cả đời, vì an ủi lòng bất an của cô ấy nên anh đã ký hợp đồng.
“Giữa hai người đã có tình cảm mười năm.”
Khi Mạch ŧıểυ Miên nói câu này, cô thấy lòng mình chua xót, nhớ đến lần đó cô gọi điện thoại cho anh, là Lâm Ngọc bắt máy nói Kiều Minh Húc đang ngủ bên cạnh cô ta.
“Ừm. Mười năm này, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, dĩ nhiên nghĩ là nên tiếp tục cùng với cô ấy.”
“Vậy anh vẫn nên tiếp tục.”
Mạch ŧıểυ Miên cứng đờ trong lòng anh, mất tự nhiên nói: “Giữa anh và em cũng đâu phải vợ chồng thật sự, hai người không nên vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Có lẽ, anh thương hại chân em không thể đi lại được mới ra quyết định như vậy. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đứng dậy nhanh thôi, sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu.”
“Người phụ nữ ngốc nghếch…”
Tay của Kiều Minh Húc vẫn ôm chặt cô, không để cô động đậy: “Không phải em ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô ấy, mà là sau khi quen biết em anh mới phát hiện, tình cảm anh đối với cô ấy không phải tình yêu thật sự mà là một thói quen.”
“Ý anh là, anh yêu em?”
Mạch ŧıểυ Miên dè dặt hỏi.
Rất hy vọng nghe anh nói ra ba chữ đó.
Nếu như anh nói, cô cảm thấy mình không cần đa͙σ đức quá cao để quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Ngọc.
Dù sao, trên phương diện pháp luật, cô mới là vợ anh, còn Lâm Ngọc chẳng qua chỉ là người yêu trước khi anh kết hôn mà thôi.
Nếu như anh nói yêu cô, cô sẽ không làm thánh mẫu mà giao anh ra, chỉ muốn nắm chặt lấy anh.
“Ừm.”
Kiều Minh Húc đáp một tiếng.
Cho dù anh không nói ba chữ đó nhưng tiếng ừm này cũng đại diện anh thừa nhận rồi.
Điều này khiến Mạch ŧıểυ Miên rất vui.
Nhưng rồi lại đắn đo: “Thời gian quen biết của chúng ta ngắn vậy, sao anh có thể xác định anh yêu em? Sao anh có thể xác định em mới là người anh muốn ký hợp đồng kết hôn dài hạn mà không phải Lâm Ngọc?”
“Em nghĩ sao?”
Kiều Minh Húc không trả lời trực tiếp mà là hỏi ngược lại.
“Sao em biết tấm lòng anh được?”
Nói đến đây, cô lại nhớ đến tấm lòng của Trình Đông Thành, tim lại nhói lên một cái, im lặng không nói.