Kiều Minh Húc nói xong thì hỏa tốc giơ miệng lên hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của cô.
Con ngươi đen láy cảm thấy mỹ mãn híp lại thành một đường chỉ hẹp dài.
Từ khi anh xác nhận được người mình yêu là Mạch ŧıểυ Miên, trong lòng anh như bị một sợi dây thừng trói lại, cũng có vẻ như là được cởi trói. Anh hôn môi cô, cũng không cảm thấy kích động đỏ mặt như một đứa trẻ được kẹo nữa, ngược lại bắt đầu hưởng thụ như một điều đương nhiên.
Chẳng qua Mạch ŧıểυ Miên vẫn chưa thể thả lỏng.
Cho dù cô biết rằng mình đã bắt đầu yêu anh rồi, mà anh đối với cô cũng rất không bình thường.
Nhưng dù sao anh cũng là của Lâm Ngọc, không phải của bản thân.
Thế nên cô không được tự nhiên.
Hai má Mạch ŧıểυ Miên nóng muốn phỏng lên, bèn chôn mặt vào trong chăn: “Ghét quá đi, anh nhanh rửa mặt mau, chúng ta phải về bệnh viện.”
“Được rồi, cục khó chịu.”
Kiều Minh Húc đứng dậy.
Loại từ như “cục khó chịu” này vốn không nên xuất hiện từ miệng của Kiều Minh Húc.
Nhưng mà nó lại cố tình phải xuất hiện.
Mạch ŧıểυ Miên nghe thấy, tâm hồn thiếu nữ lại lâng lâng, có cảm giác được cưng chiều.
Nói thật thì bản thân Kiều Minh Húc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tiến vào phòng tắm, anh nhìn mặt mình trong gương, lại thò tay sờ sờ cằm mình.
Râu đã bị Mạch ŧıểυ Miêu cạo không còn một mảnh, vô cùng trơn mượt.
Nghĩ đến lúc cô cạo râu cho mình, hơi thở mùi hoa lan phảng phất phun lên mặt mình, tay dịu dàng sờ lên cằm mình, sự ngọt ngào lại dâng trào từng đợt trong lòng anh, sung sướиɠ không nhịn được muốn huýt sáo một bài.
Kiều Minh Húc cầm khăn, mở vòi nước, bắt đầu vỗ nước lên mặt, rửa sạch mặt rồi đi ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, mai về rồi, không ở nơi đó nữa.”
Kiều Minh Húc nói với Mạch ŧıểυ Miên, cúi người bế cô lên, bế cô xuống lầu đặt lên xe lăn.
“Anh Kiều, hai người xong chưa?”
Y tá nhìn thấy họ xuống thì vội vàng hỏi, giọng nói còn ngọt ngào hơn bình thường mấy lần, ánh mắt cứ dán lên người Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc hoàn toàn không nhìn đến, nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”
Anh đẩy Mạch ŧıểυ Miên ra cửa.
Y tá cố ý đi cùng hàng với anh và ân cần nói: “Anh Kiều, anh vất vả rồi, để tôi đẩy cô Kiều đi.”
“Không cần, cảm ơn.”
Kiều Minh Húc nhàn nhạt trả lời, không hề nhìn cô ta một cái, uổng phí cô ta làm ra những hành động dễ thương, phô dáng.