Trong lòng Kiều Minh Húc lúc này liên tục kêu gào, giống như một con mèo giơ vuốt cào cào, ngứa ngáy khó chịu.
Anh thật sự không kiềm chế được, im lặng dán môi về phía cô, hơi thở dày nặng mang theo sự căng thẳng…
Môi mỏng hơi lạnh cuối cùng cũng chạm đến cánh môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô, cảm giác như điện giật khiến lòng anh xúc động không thôi, cảm nhận được một hương thơm thoang thoảng.
Anh không nhịn được dùng môi mình nhẹ nhàng phủ lấy môi anh đào của cô, đầu lưỡi luồn vào trong…
Cảm giác thơm ngọt.
Khiến anh say mê!
Mạch ŧıểυ Miên vô thức đáp lại trong lúc ngủ…
Lúc này cô cũng mơ một giấc mơ cực dai dẳng.
Trong mơ, cô và Kiều Minh Húc hôn nhau.
Trong lúc đang triền miên thoải mái, chợt phát hiện Kiều Minh Húc biến thành Trình Đông Thành, cả người bị nổ be bét máu thịt, đang gượng cười với cô.
“Aaaaaa.”
Cô hoảng sợ hét lên, dùng sức đẩy ra…
Kiều Minh Húc bị cô đẩy trúng, ngả người ra sau, đập mạnh vào khung giường, đập đến mức choáng váng mặt mày, suýt chấn động não…
Mạch ŧıểυ Miên tỉnh lại vì ác mộng, cô hoảng hồn hoảng vía, đầu tiên là mở mắt nhìn ngó xung quanh, sau đó phát hiện Kiều Minh Húc ngã ở bên kia giường cực kỳ nhếch nhác, sờ sau đầu với vẻ mặt u ám.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tôi gặp ác mộng không?”
Cô nắm chặt chăn, nghĩ lại còn rùng mình, nhìn Kiều Minh Húc với vẻ vô tội mù mờ: “Giấc mơ này thật sự rất đáng sợi”