“Không kém hơn những thợ mát xa chuyên nghiệp kia chứ?”
Mạch ŧıểυ Miên mặt dày tranh công hỏi.
“Không biết nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng đi mát xa ở bên ngoài, tôi có bệnh sạch sẽ.”
“Sau này, mỗi ngày sau khi tôi tan ca, trước khi ngủ em đều phải mát xa cho tôi một lần đấy nhé.”
“Được thưa chủ nhân.”
“Ngoan, thưởng này!”
Kiều Minh Húc lại thật sự mò ví tiền của mình ra.
Cô cho là anh sẽ rút ra vài tờ tiền giấy vài trăm tệ giá trị lớn xem như khen thưởng. Kết quả, anh mò ra một tấm thẻ vàng đưa cho cô.
“Phần thưởng này không cần đâu.”
Mạch ŧıểυ Miên từ chối.
“Cầm lấy!”
Kiều Minh Húc ra lệnh nói: “Đây là thẻ phụ của tôi, có thể dùng vô hạn mức.”
“Tôi có thẻ lương của mình rồi,’ Mạch ŧıểυ Miên là một người có lòng tự trọng cao.
“Bao nhiêu tiền một tháng hả?”
“Khoảng chừng mười nghìn tệ.”
“Một chút tiền như vậy còn không đủ mua một bộ quần áo.
nữa.”
Kiều Minh Húc lại đưa thẻ cho cô thêm lần nữa, nói: “Em cầm trước, có cần hay không thì đó là chuyện của em.”
“Lỡ như tôi dùng thẻ này ăn uống vui chơi quá lố thì sao chứ? Có phải anh sẽ hối hận với quyết định hiện tại không?”
“Đến lúc đó nói sau, tôi cũng không thể để cho người khác.
thấy vợ của Kiều Minh Húc tôi, dưới tình huống khẩn cấp, bởi vì không có tiền mà rơi vài dáng vẻ khốn quấn. Đó không phải là vứt mặt mũi của em, mà là mặt của tôi.”
“Cầm lấy.”
“Được rồi, nhớ là anh ép tôi cầm đấy, không phải là tôi chủ động đưa tay xin tiền anh đâu.”