Nhưng mà, rất nhanh sau đó hy vọng của cô ta lại tan vỡ.
Bởi vì Kiều Minh Húc lại không ngẩng đầu nhìn cô ta, mà lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, dáng vẻ không kiên nhẫn mấy.
Cô không thể làm gì khác hơn bèn hỏi: “Minh Húc, anh còn có việc gấp sao?”
Kiều Minh Húc gật đầu nói: “Anh đột nhiên quên mất, anh còn có một văn kiện quan trọng chưa xử lý xong.”
Thật ra thì anh chợt rất muốn trở về nhà nghỉ dưỡng, nhìn xem thử cô gái Mạch ŧıểυ Miên kia có khỏe không.
Vì vậy, bèn nói dối với Lâm Ngọc.
“Vậy à?”
Trên mặt Lâm Ngọc thoáng xuất hiện vẻ không vui, nhưng không muốn để anh cảm thấy mình là một người không hiểu chuyện, cản trở anh, nên đành nói: “Vậy anh cứ bận đi, tự em ăn cơm là được rồi.”
“Xin lỗi, Ngọc Ngọc, em ăn nhiều vào nhé.”
Kiều Minh Húc rất áy náy nói: “Lần sau sẽ cùng em ăn một bữa ăn thật hoàn chỉnh.”
“Ngày mai, được không?”
Mặt Lâm Ngọc đầy mong đợi nhìn anh hỏi.
“Ngày mai nói sau, mấy ngày này anh có hơi bận, có thể không có thời gian tới. Em cố gắng một chút, tranh thủ thiết kế cho tốt.”
Kiều Minh Húc đưa tay sờ tóc cô ta, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Ngọc nhìn bóng dáng anh dần rời xa, trong lòng tức giận đến nỗi không có cách nào phát tiết. Cô ta cầm chặt đũa trong tay, dùng sức bẻ gãy…
Đũa gãy thành hai khúc.
Đúng như lòng của cô ta lúc này.
Kiều Minh Húc nhìn thấy Phùng Quang Hiển ở cửa.
Cô gái bên cạnh anh ấy cũng không phải là Lãnh Kiều Thi, mà là một minh tinh nhỏ ăn mặc sexy, õng ẹo ôm cánh tay của anh ấy.