Lúc này Mạch ŧıểυ Miên mới nhận ra cô đã vô thức siết chặt dao nĩa trên tay, đành nới lỏng ra, cười nói: "Nếu đã như vậy, bữa ăn này coi như anh mời tôi, lần sau có cơ hội tôi mời lại anh vậy! Còn về thẻ vàng, tôi nghĩ không cần thiết đâu, tôi rất ít khi ăn ở những nơi như vậy, chỉ quen ăn cơm nhà thôi."
Nếu như một người có tâm hồn ăn uống như Diệp Mai biết được cô đã từ chối cơ hội ăn uống thỏa thích như vậy, cô ấy nhất định sẽ bóp chết cô mất!
Cô cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tuy nhiên, cô không phải loại người thích lợi dụng người khác, chưa kể cô chỉ mới gặp Phùng Quang Hiển lần đầu tiên, còn chưa quen thuộc với anh. Vì vậy nhận món quà lớn như vậy của người ta là không hợp lý.
"Được rồi!"
Phùng Quang Hiển cũng không cưỡng cầu nữa mà thu thẻ vàng lại, nói: "Dù sao sau này chúng ta cũng là bạn, tôi còn có nhiều cơ hội mời em đi ăn cơm."
Anh không nhìn ra được chút tham lam nào trong mắt của Mạch ŧıểυ Miên cả.
Một cô gái độc lập đặc biệt như vậy sẽ không tham lam những thứ thế này.
Mạch ŧıểυ Miên đứng lên chào tạm biệt anh.
"Nhà của em ở đâu? Tôi đưa em về, tôi có thể cho bác một lời giải thích thỏa đáng!"
Phùng Quang Hiển ân cần nói.
"Cảm ơn anh, nhà tôi cách đây không xa, tôi muốn tự mình đi dạo."
Mạch ŧıểυ Miên từ chối.
Cô biết, nếu để Phùng Quang Hiển đưa cô về, mẹ cô nhất định sẽ dây dưa không ngừng với anh, có khi còn điều tra rõ 18 đời tổ tiên nhà anh rồi ngày mai dẫn bọn họ đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn ấy chứ.
Phùng Quang Hiển thở dài tiếc nuối, dặn cô khi nào rảnh rỗi thì liên lạc với anh.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, cơn gió đầu mùa thu thổi đến có hơi lạnh.
Lúc này, Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc đi ngang qua người cô.
Lâm Ngọc nhìn thấy Kiều Minh Húc đang dõi mắt theo Mạch ŧıểυ Miên nên vội vàng dính vào người anh, ngón tay chỉ vào một cửa hàng bán khăn lụa ở đằng xa, dịu dàng nói: "Minh Húc, thời tiết hơi lạnh rồi, dẫn em đi qua bên kia xem thử có chiếc khăn lụa nào đẹp được không? "
"Ừ."
Kiều Minh Húc liếc nhìn Mạch ŧıểυ Miên rồi kéo Lâm Ngọc về phía cửa hàng khăn lụa.
Mạch ŧıểυ Miên nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Hai người nắm tay nhau, người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu, trông cực kỳ hòa hợp ấm áp.
Điều này làm cho Mạch ŧıểυ Miên ít nhiều có chút hâm mộ.
Người khác tìm được người yêu dễ dàng như vậy, mà cô muốn tìm một người nào đó để kết hôn thôi cũng không thể được.
Cô bước từng bước chậm rãi trên đường.
Mặc dù đã 10 giờ tối, nhưng chợ đêm thành phố A vốn đã quen với sự nhộn nhịp đông đúc.
Cô không muốn về nhà sớm để bị mẹ tra hỏi đủ kiểu như vậy, vì thế cô cứ bình thản bước đi ...
Cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe Lincoln màu đen dừng trước mặt, cửa xe bên ghế lái mở ra, một ông cụ đang nằm sấp về phía trước, mặt mày trắng bệch, hai tay run rẩy đặt lên ghế lái, dường như đã xảy ra tình huống khẩn cấp nào đó.
Cô vội vàng lao tới, ân cần hỏi: "Ông bị sao vậy?"
Ông cụ không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể dùng đôi con ngươi đang không ngừng chuyển động nhìn cô.
Bằng kinh nghiệm y học của Mạch ŧıểυ Miên, cô biết ông cụ trước mặt đang lên cơn nhồi máu cơ tim, hơn nữa còn kèm theo trúng gió...
Đối với loại chuyện này, cô cũng đã học qua cách sơ cứu.
Cô vội vàng gọi cấp cứu, sau đó đỡ ông cụ ngồi dựa vào ghế, bắt đầu tiến hành xoa bóp ép ngực cho ông...
Phương pháp này là cách thức cấp cứu lâm sàng đã được thầy của cô chứng thực nhiều lần, cực kỳ hiệu quả, cũng được sử dụng phổ biến rộng rãi.
Tuy nhiên, các bác sĩ bây giờ nếu không nắm chắc các huyệt đa͙σ, lực ngón tay không đủ sẽ rất khó thực hiện phương pháp cấp cứu này.