Một chiếc xe Honda màu đen dừng lại bên cạnh Mạch ŧıểυ Miên, một cô gái ăn mặc thời thượng, đeo kính râm, tóc uốn lọn to bước xuống xe, gọi tên cô.
Mạch ŧıểυ Miên nhận ra cô gái này, đây là hoa khối lớp cấp ba của cô, La Liên.
Nhưng từ trước tới giờ, cô và La Liên đều không phải người cùng chí hướng, chỉ nghe nói sau này cô ấy được người khác bao nuôi rồi.
La Liên tháo kính râm đang đeo xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.
Có điều, nhìn kỹ khuôn mặt này, cũng đã xuất hiện dấu vết của tuổi tác, kỹ thuật trang điểm cao siêu đến đâu cũng không che giấu nổi.
“ŧıểυ Miên, không ngờ là cậu đấy!”
Giọng nói của La Liên rất thân thiết.
"Tôi cũng không ngờ lại là cậu, lâu lắm rồi không gặp.”
Giọng nói của Mạch ŧıểυ Miên bình thản.
“ŧıểυ Miên, cậu xinh đẹp hơn nhiều quá, bây giờ tôi kém xa cậu rồi.”
La Liên nhìn từ đầu tới chân Mạch ŧıểυ Miên: “Nhưng cậu vẫn ăn mặc giản dị hệt như xưa, thật sự quá lãng phí vóc dáng của cậu!”
“Cậu quá khen rồi, tôi sao mà đẹp được như cậu chứ!”
Mạch ŧıểυ Miên cười lấy lệ, ánh mắt hờ hững.
“Ấy, cậu xinh hơn tôi nhiều, chỉ là không thích trang điểm mà thôi. Nếu không thì, Trình Bắc Thiên sẽ chẳng vì thích mỗi cậu, mà không thích tôi, lúc ấy tôi còn theo đuổi cậu ấy rất lâu.”
Hồi cấp ba, La Liên rõ ràng biết Trình Bắc Thiên quen với cô, thế mà còn thường tới tìm Trình Bắc Thiên chơi, thậm chí còn tỏ tình với anh ta trước đám đông trong buổi dạ hội.
Thế nhưng, Trình Bắc Thiên không buồn để ý, từ chối La Liên, chỉ quen mỗi Mạch ŧıểυ Miên.
Sau đó La Liên đành phải bỏ cuộc.
Nhưng, La Liên không giống các cô gái khác.
Người khác, không giành được nam sinh mà mình thích, thì sẽ ghen ghét với bạn gái của nam sinh ấy, sẽ giở trò sau lưng người ta.
Còn La Liên, cô chưa từng giở trò sau lưng, theo đuổi Trình Bắc Thiên rất công khai, cũng chưa từng hạ thấp Mạch ŧıểυ Miên, dù Trình Bắc Thiên có thẳng thừng từ chối, cô ấy cũng tỏ ra rất thoải mái, rất có phong thái gia đình văn hoá.
Diệp Mai thường nói La Liên là một người đáng nể.
Nhưng, vì mối quan hệ với Trình Bắc Thiên, Mạch ŧıểυ Miên không thể qua lại gì với cô ấy.
“Xin lỗi!”
La Liên thấy sắc mặt Mạch ŧıểυ Miên hơi đổi, biết mình lại chọc trúng nỗi đau của người ta rồi, bèn vội nhận lỗi: "Tôi không cố ý nhắc tới đâu.”
“Không sao.”
Mạch ŧıểυ Miên lãnh đạm nhìn cô: "Tôi còn có việc, không nói chuyện thêm được với cậu nữa, tạm biệt.”
“Ở, cậu định đi đâu à? Tôi có xe, mà còn đang rảnh nữa, hay để tôi đưa cậu đi nhé, đã gần mười năm chúng ta không gặp nhau rồi, vừa hay có thể ôn lại tình cảm thời học trò!”.
La Liên nói rất nhiệt tình.
Mạch ŧıểυ Miên không phải bận việc gì, chỉ là không muốn ở cùng cô ta thêm.
Cô không muốn thấy bất cứ ai hay thứ gì liên quan tới Trình Bắc Thiên hết.
Nhưng La Liên lại không tự giác.
“Cảm ơn, tôi muốn tự đi.”
Mạch ŧıểυ Miên đành nói thẳng.
“Thế à.”
La Liên cuối cùng cũng rõ người ta không muốn đi chung với mình, đành phải gật đầu: "Được rồi, sau này rảnh chúng ta lại trò chuyện.”
“Đúng rồi, ŧıểυ Miên, tháng sau họp lớp, cậu nhận được thông báo tham dự chưa?”