"Sao có thể như vậy được? Cháu là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, cứ ngoan ngoãn ngồi đó, việc rửa chén nặng nhọc này cứ để cho bác làm là được rồi. Còn có ŧıểυ Miên và Đồng Đồng giúp bác mà!"
Mẹ Mạch vội vàng nói.
"Bác gái à, bác sai rồi, lúc ở nhà cháu thường xuyên rửa chén đấy."
Phùng Quang Hiển không nhiều lời nữa, cầm lấy tạp dề bên cạnh lên, buộc ngang hông, xắn tay áo sơ mi lên cao.
Dáng vẻ của anh hệt như một hoàng tử không nhuốm bụi trần, nhưng sau khi mang chiếc tạp dề hoa nhí của mẹ vào lại khiến anh trông vừa khôi hài, vừa ấm áp đáng yêu.
"Thật đúng là hiếm thấy người nào mang tạp dề mà lại đẹp trai như vậy! Tiếc là bác chỉ có một đứa con gái, nếu không, dù thế nào bác cũng sẽ gả con bé cho cháu!"
Mẹ Mạch mặt đầy tán thường nói với Phùng Quang Hiển.
Mạch Đồng Đồng ở bên cạnh nghe thấy vậy lập tức nâng đôi mắt long lanh lên nhìn về phía mẹ Mạch. Trong lòng không ngừng gào thét: Con không phải là con gái của mẹ sao? Con là con gái của mẹ mà, mẹ gả con cho anh ấy đi!
Tất nhiên, không ai có thể nghe thấy được tiếng lòng của cô bé cả, nɠɵạı trừ chính cô.
"Hắc hắc, bây giờ bác có thể gả ŧıểυ Miên cho cháu mà, dù sao cô ấy vẫn chưa kết hôn với Kiều Minh Húc."
Phùng Quang Hiển cười đùa nói.
"Chuyện này không thể được! Chúng ta đã đồng ý lời cầu hôn của người ta rồi, không thể thối lui như vậy! Nếu không sẽ thành người không biết giữ chữ tín, huống chi, con rể Kiều của chúng ta cũng rất tốt."
Mẹ Mạch nghiêm nghị nói.
Phùng Quang Hiển trợn mắt, nói: "Chẳng lẽ cháu không so với cậu ta được sao?"
"Cháu tốt thì tốt, nhưng cháu đã đính hôn rồi. Theo như những bộ phim ngôn tình trên tivi kia, bọn cháu bắt buộc phải có một cuộc hôn nhân chính trị bền chặt. Mà gia đình bác chỉ là một gia đình bình thường, không phù hợp với nhà cháu. Nhưng nhà họ Kiều thì lại không giống vậy, là ông cụ của nhà bạn họ nhìn trúng ŧıểυ Miên của chúng ta, con bé gả vào đó cũng không phải chịu đựng cha mẹ chồng gì cả."