Nữ Nhân Xuyên Không: Từ Nấu Rượu Đến Giàu Sang

Chương 37 - Chương 37

Trước Sau

break
Mặc dù rất tò mò tại sao Nam gia nghèo đến mức sắp không mở nổi nồi lại thừa tiền làm những thứ này, Đào Hoa thẩm vẫn rất biết ý không hỏi nhiều, cũng không quan tâm mấy cái thúng, chum nước kia để làm gì. Điều này khiến Nam Khê thở phào nhẹ nhõm, dù sao men rượu của nàng còn chưa thử nghiệm thành công, giờ nói ủ rượu chẳng phải là khoác lác sao.

Vẫn là giữ bí mật trước vậy, đợi men rượu của nàng thành công rồi hãy truyền ra chuyện tổ tiên bên ngoại làm nghề rượu, như vậy làm rượu đem bán cũng sẽ không có vẻ đường đột nữa.

Nam Khê tự có tính toán trong lòng, đặt xong đồ lại thuê xe đi một chuyến đến huyện Sơn Bình, bao xe chở về mười mấy cái chum sành.

Hiện tại, mấy cái chum sành chỉ có thể phơi nắng dưới chân tường, nhìn một hàng cứ tưởng nhà làm không ít dưa muối.

La Toàn đến thì giật mình.

"Đây là thế nào? Lần trước đến còn chưa có mà."

"Cữu cữu, đây là mua về chuẩn bị làm rượu."

La Toàn: "..."

Hai đứa nhỏ này định làm thật à? Rượu dễ làm vậy sao? Dễ như vậy thật thì ai cũng đi làm rượu rồi.

Ông không để ý, cũng không tin Nam Khê có thể học được cách ủ rượu chỉ dựa vào lời ma quỷ hư vô mờ mịt kia.

"Các con à, việc quan trọng trước mắt là dưỡng tốt thân thể, đừng có làm mấy thứ vô bổ đó."

La Toàn lấy cá trong cái giỏ tre của mình ra, còn có mấy túi lương thực lần trước Nam Khê nhờ ông mang về.

"Này, Tiểu Khê, đại mạch và đậu con muốn đây, sau này đừng có mua lương thực ở huyện, đắt lắm. Cữu cữu mang thẳng từ bên kia sang, rẻ hơn mười mấy văn đấy."

Mới mấy ngày không gặp, lời ông nói như không dứt, một lúc sau Nam Khê mới chen được một câu, nói với ông bệnh của đệ đệ có hy vọng chữa khỏi rồi.

"Tốt tốt tốt! Thật tốt quá!"



La Toàn vừa nghe mừng rỡ, vui vẻ đi vòng vòng trong sân mấy vòng.

"Chờ đã! Con nói con một mình đưa Tiểu Trạch đến Nam Lê phủ?!"

Nam Khê theo bản năng bịt tai lại, không hiểu sao có chút chột dạ.

"Hồ đồ!!"

Nam Lê phủ xa như vậy, giữa đường còn phải đổi thuyền, một nha đầu chưa từng đi xa lại cõng một đứa trẻ đi cầu y, nghĩ thôi cũng biết khó khăn đến mức nào.

La Toàn cố nén một bụng tức giận, cũng không tiện nổi giận với cháu gái, chỉ đi tới đi lui nói hồ đồ.

"Sao không đợi cữu cữu đến, để cữu cữu đi cùng các con? Hai đứa các con mới bao nhiêu tuổi, ra ngoài lỡ gặp phải người xấu thì sao?"

Nam Khê le lưỡi, chột dạ nhưng không hối hận.

"Không đúng, các con lấy đâu ra tiền bạc để chữa bệnh?!"

Hai tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau, Nam Trạch không sợ bị mắng nên mở miệng trước.

Hina

"Con và a tỷ đã cho thuê dài hạn vườn cây ăn quả trên núi, thuê ba mươi năm."

La Toàn: "..."

"Thật là những người làm nên đại sự, tỷ đệ nhà này. Âm thầm làm nên bao nhiêu việc, khiến người làm cữu cữu như ta thật vô dụng."

"Cữu cữu đừng giận mà, lần sau có việc nhất định gọi cữu cữu."



Tuy nói vậy, nhưng Nam Khê không định nói với cữu cữu chuyện nửa tháng nữa lại phải đến Nam Lê phủ. Chẳng phải là không tin tưởng, chỉ là dù sao cữu cữu cũng có gia đình riêng, cứ mãi lo lắng cho tỷ đệ nàng cũng không ổn.

Huống chi nếu thật sự không xong nàng nhất định sẽ không chút do dự cầu cứu, còn bây giờ, nàng cảm thấy mình hoàn toàn có thể ứng phó được.

Nam Khê thấy cữu cữu vẫn còn đang giận, vội vàng nói thêm một tin lớn để chuyển hướng sự chú ý của ông.

"Cữu cữu, mấy hôm trước lý chính làng mình nói lệnh cấm biển sắp được dỡ bỏ, làng ta đang chuẩn bị xây bến cảng đấy."

"Hả? Lệnh cấm biển sắp được dỡ bỏ?"

Quả nhiên, những người kiếm sống trên biển rất quan tâm đến việc này. La Toàn cẩn thận hỏi han một lượt, hỏi xong thì ngẩn người ra không biết đang nghĩ gì.

Nam Khê nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu cho đệ đệ, cầm giỏ bắt hải sản lén chuồn đi.

"Ơ? Tỷ tỷ con đâu?"

"À, vừa rồi Xuân Nha tỷ đến gọi a tỷ đi bắt hải sản, đã đi rồi ạ."

Nam Trạch mặt không đổi sắc nói dối, La Toàn không hề nhận ra. Ông vẫn còn đang suy nghĩ về việc dỡ bỏ lệnh cấm biển.

Dỡ bỏ lệnh cấm biển chắc chắn là có lợi đối với ngư dân, tin này còn chưa truyền ra, nhiều người còn chưa biết, mình phải sớm tính toán mới được.

Trong lòng lo lắng chuyện này, làm việc cũng không yên tâm. La Toàn sợ cháu gái không nghe rõ nên còn cố ý sang mấy nhà hàng xóm hỏi thăm, xác định là thật thì không ngồi yên được nữa.

"Tiểu Trạch, canh cá cữu cữu đã ninh trong nồi cho các con rồi, lát nữa tỷ tỷ con về thì bảo nó múc ra ăn. Con dưỡng bệnh cho tốt, mấy hôm nữa cữu cữu lại đến thăm các con."

Nói xong không đợi Nam Trạch trả lời ông đã vác gùi chạy một mạch đi. Người không biết còn tưởng là đã làm chuyện gì khuất tất.

La Toàn vừa đi khỏi, Tiểu Linh liền đến.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc