Lộ Thiểu Hành mua căn hộ được gọi là "Đông linh", có tên này là bởi vì căn hộ có hình vuông đối diện với tòa nhà cao nhất, bốn phía của tòa nhà vào ban đêm sẽ được tỏa ra ánh sáng trắng, ánh sáng rực rỡ, giống như nhìn thấy khí màu trắng toát ra từ tuyết vậy, tỏa ra khí lạnh nói không nên lời, vì thế lấy tên này. Nhưng trái ngược với quan niệm nghệ thuật xung quanh có cây cối xanh tốt, thực vật xanh biếc bốn mùa không thay đổi, cùng với quan niệm nghệ thuật của mùa đông kém rất xa.
Xe của Lộ Thiểu Hành dừng trước cửa khu nhà, anh lấy điện thoại di động ra, cũng không có nhìn Lê Họa một cái. Không có bật đèn, cô nhìn không ra sắc mặt của anh, đương nhiên cũng đoán không được anh đối với câu nói kia của cô có giải thích gì.
Di động bình thường đều là một thứ tốt, nó có thể giúp cho người ta tránh cảm giác xấu hổ. Đây là lý do tại sao rất nhiều người khi đối mặt với sự bối rối, cố ý giả vờ như có chuông điện thoại, làm cho đối phương nghĩ rằng có điện thoại, lấy cớ đi ra ngoài nhận điện thoại, tránh khỏi cảm giác không được tự nhiên.
Chỉ là, Lộ Thiểu Hành không có giả vờ.
Anh đỡ trán, ngón tay cái ấn váo trán, "Mẹ, có việc?"
"Hôm nay không trở lại?" Đường An An thử thăm dò, không nói tình huống bây giờ của bà.
"Có việc?" Anh phải dựa theo mức độ quan trọng trong lời nói của đối phương đưa ra quyết định.
Đường An An nhìn Tỉnh Y Hàm ngồi ở đối diện, nở nụ cười, đi ra bên ngoài nói chuyện, "Nói lớn cũng không lớn."
"Con đang ở trên đường cao tốc." Anh bịa chuyện, nếu khẳng định không có chuyện lớn, vậy anh cũng không cần phải nhàm chán chờ đợi.
"Vậy một lát nữa mẹ gọi lại." Làm mẹ đương nhiên lấy an toàn của con cái đặt lên trên hết.
"Một lát nữa mà bề bộn nhiều việc, hôm nay con sẽ không quay về, nhiệt độ hôm nay có chút thấp, buổi tối chú ý đóng cửa sổ." Anh thản nhiên mở miệng, lại làm cho Đường An An hết sức dễ chịu, không ngừng dặn anh phải chăm sóc tốt chính mình, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu gọi điện thoại của mình.
Sau khi anh cúp điện thoại cũng không có nhìn cô, trực tiếp lái xe vào trong gara.
Cho đến khi đi vào thang máy, từ lúc cô nói câu nói kia bây giờ Lộ Thiểu Hành mới đưa mắt nhìn cô, "Em cảm thấy anh rất rảnh rỗi?"
Tính tình đại thiếu gia vừa xuất hiện, có chút tiếp thu không kịp, quả nhiên chính anh không có gì khác biệt. Thân phận của anh như vậy, muốn dạng phụ nữ như thế nào cũng có, chỉ cần anh bằng lòng. Đầu óc của anh không có bệnh, dựa vào cái gì đi thương hại một người không quan trọng, còn để cho người này lãng phí thời gian của mình.
Theo bản năng Lê Họa từng bước cách xa anh, loại cảm giác này có chút giống như lần đó ở trong xe anh, thái độ của anh cũng như vậy. Lông mày hơi cứng lại, khóe miệng thực ra còn mang theo độ cong của nụ cười, nhưng làm cho không người nào không sợ hãi, ít nhất cô sợ hãi.
Trong nháy mắt thang máy mở ra, Lộ Thiểu Hành trực tiếp kéo cô đi ra ngoài, kéo quần áo của cô, đi nhanh về phía trước.
May mắn trong thang máy không có người khác.
Cô cố gắng bước nhanh chân hơn, đuổi kịp tiết tấu của anh.
Đi quá nhanh, khi tới cửa, không ngừng hít thở.
Sau khi Lộ Thiểu Hành mở cửa, mắt liếc nhẹ một cái. Thực ra nhìn không có cảm xúc, cô cô cảm thấy châm chọc vô cùng. Loại tâm lí cẩn thận này không ngừng quấy phá, cô đứng ở cửa, không đi vào bên trong.
Vì cái gì cô phải ở lại trong này?
Chính cô cũng có chỗ ở, không cần ở lại chỗ này.
Khi nội tâm của cô còn đang lựa chọn, Lộ Thiểu Hành đã đi tới, đem cô kéo đi vào, thuận tay đem cánh cửa hung hăng đóng lại.
Cô bị anh đặt ở góc tường, cả người cô đều bị thân thể anh che dấu, cho thấy cô nhỏ bé cỡ nào. Chỉ là cô không có nửa phần mảnh mai của Lâm Đại Ngọc, trong lúc đó sức lực của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Một bàn tay của Lộ Thiểu Hành chống ở trên tường, ngay cả đèn cũng không có mở, nhưng là không cần, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Hơi thở của anh, vây xung quanh cô.
Thật lâu thật lâu trước kia, cô nằm ở trên giường, rất buồn chán suy nghĩ. Cô nghĩ đến anh, anh đang làm cái gì? Anh cũng thuộc một loại người trên thế giới này, giờ này phút này, đến tột cùng anh đang làm cái gì.
Cô có chút muốn biết anh làm cái gì. Ngay cả suy nghĩ tầm thường "Anh có nghĩ đến em hay không." Cũng không có nghĩ tới.
Giờ phút này đây, anh ở bên cạnh cô không cần suy nghĩ.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Khi thân thể dần dần trở lên cứng ngắc, Lê Họa vươn tay, muốn đẩy anh ra.
Anh bất động.
Khóe miệng nhếch lên, giống như châm chọc cô không biết tự lượng sức mình, anh ở giữa ánh sáng màu vàng giống như biến thành một con dã thú, bình thường ôn nhuận như ngọc (ôn nhu dịu dàng), khi tức giận chính là loại dáng vẻ này, nhìn chằm chằm cô, giây tiếp theo sẽ đem cô ăn sạch, cái gì cũng không còn lại.
Cô lại bắt đầu run rẩy, luôn vô ích như vậy.
Lộ Thiểu Hành cuối cùng không chơi loại trò chơi nhàm chán "Ngươi bất động" "Tôi cũng không động" này, vươn tay trái ra, nắm lấy người của cô, hình như muốn cô nhìn rõ ràng hơn.
Cô giãy không ra.
"Anh muốn làm gì?"
Cuối cùng tay anh không hề nắm lấy người của cô, mà trượt đến cổ của cô, đầu ngón tay lạnh ngắt của anh, vẽ ở trên làn da của cô, làm cho cả người cô run rẩy, khi cô chuẩn bị phản ứng, anh đã ôm cổ cô, đầu lưỡi liếʍ vành tai của cô, "Anh."
Làm chuyện xấu mới khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được thích thú, anh cảm giác sâu sắc đồng ý.
Một bên anh hôn cô một bên xé rách quần áo của cô, tay anh giống như một con dao sắc bén, nháy mắt đem toàn bộ quần áo của cô kéo xuống, cô không thể tự chủ được suy nghĩ
Khí lạnh trong không khí nhanh chóng truyền đến người cô, cô hoảng sợ nhìn anh, mà anh vẫn chống đỡ cô ở bên tường như cũ.
Anh nhìn thân thể của cô, có sự hưng phấn, "Chúng ta thử xem. . ." Thời điểm uống rượu, không biết là ai mang theo chê cười, nói đến đây dáng vẻ không tệ. . . Đương nhiên anh cũng không có để ý, nhưng một phút này, đáng ghét rất muốn tới thử.
Khi cô giật mình sững sờ, anh cũng đem quần áo dư thừa của mình cởi ra, động tác rất mạnh rất nhanh.
Tay anh trượt đến trước ngực cô, trong đầu không ngừng xuất hiện nội dung của những bộ phim X, sức lực nhào nặn trên tay càng lớn hơn, nhất là người cô vì thế mà hình thành run rẩy. Chạm đến cảm thụ, thật làm cho người khác không đành lòng dừng lại.
Một bàn tay của anh từ giữa ngực cô trượt xuống, giống như muốn ở trên thân thể của cô lưu lại dấu vết. Anh cố tình chỉ dùng một ngón tay, chậm rãi trượt xuống, cảm xúc của toàn thân dường như cũng dồn lại một chỗ, cùng với động tác trên tay của anh.
Anh rõ ràng không có làm cái gì. Cô phải gắt gao nắm lấy anh, nếu không nhanh sẽ đứng không vững.
Tay anh còn đang di chuyển, biểu tình trên mặt có chút giống một đứa nhỏ muốn làm chuyện xấu sắp thực hiện được. Dừng ở xung quanh vùng cấm, anh không chỉ vươn một ngón tay, mà là xòe bàn tay ra, ở giữa hai chân cô đột ngột tiến vào.
Thân thể của cô uốn cong theo động tác của anh, dần trượt xuống, "Đừng. . ."
Cô còn đang không ngừng run rẩy, mà anh cũng không để ý tiến vào không ngừng xoa nắn, ánh mắt lại gắt gao nhìn mặt của cô. Ánh mắt của anh làm cho cả người cô không được tự nhiên, rồi lại bất lực. Tay ôm lấy đầu của anh, không cho phép anh nhìn chằm chằm mặt của mình.
Mà khi mặt của anh dán trên ngực của cô, theo bản năng liền cắn một cái, miệng không ngừng dùng sức, cùng với một bàn tay dùng sức.
Mà chân của cô không tự chủ được mở ra.
Cô gần như đã khóc ra, tay kéo tóc của anh, trong lòng mang theo ý muốn trả thù để cân bằng lại.
Anh mang theo cảm giác tự ngược hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới tóc đã bị cô kéo mấy lần, ở chỗ sâu trong ngón tay, tìm được địa phương mang theo ẩm ướt, không có do dự, trực tiếp tiến vào. Nhận ra cô trên người mình run rẩy, tốc độ của tay bắt đầu chậm lại, từng chút từng chút vào vào ra ra, mang theo cảm giác trắng mịn xa lạ. Thật sự là kỳ lạ, anh không có ghét bỏ, lại duỗi một ngón tay khác đi thăm dò.
Tiếng thở dốc của cô càng lúc càng lớn, miệng cũng bắt đầu run rẩy kêu ô ô
Anh cười rất xấu xa, động tác trên tay càng lớn.
Đương nhiên, đầu của anh cũng đau đớn hơn nữa.
Theo động tác của anh gia tăng, cô nhịn không được khóc lên.
Lúc sau ẩm ướt ở trên tay càng ngày càng nhiều, cuối cùng anh ngừng động tác trên tay, cố ý đưa tay hướng về phía lưng của cô, tất cả chất lỏng trắng mịn chảy trên lưng của cô.
"Có nghĩ muốn?" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
Cô nghiêng qua...
Tay anh đang cầm mặt của cô, mang theo ác ý, "Ừ?"
Mặt của cô giống như bị lửa đốt.
Anh cũng thôi bất động.
Anh lại cắn một cái trên môi của cô, "Anh biết em muốn."
Khi cô còn không kịp phản ứng, đã lấy một tay lật thân của cô lại, làm cho cô đưa lưng về phía anh dựa vào trong tường. Hai tay của anh cầm hai tay của cô, làm cho hai tay cô chống trên tường.
Mà tay anh di chuyển ở trên hông của cô, hơi hơi kéo, liền đem thân thể của cô uốn cong thành một cái hình cung.
Lúc này anh mới ôm lấy cô, vội vã dán lên trên thân thể của anh, tay xoa nắn ngực của cô. Cũng không dừng đè ép, cùng với một đường nhỏ phía trước.
Một phút khi đến giới hạn cuối cùng, tay anh đột nhiên dùng sức.
"Ngoan, đừng nhúc nhích." Anh nhẹ nhàng trấn an, chậm rãi rời khỏi lại hướng về phía trước tiến vào.
Tiếng kêu từ trán của cô, động tác di chuyển của anh càng lúc càng nhanh, tiết tấu tần suất cũng càng nhanh.
"Lộ. . ."
Anh ôm lấy hông của cô, cả người không ngừng run rẩy, "Còn muốn kêu?"
Anh cười xấu xa, đem thân thể đang trượt xuống của cô kéo lên.
Cô không cảm kích, đẩy ra tay của anh, tựa vào tường.
"Đi ra ngoài." Cô há miệng thở, hồi lâu mới mở miệng.
"Ừ." Nói xong thực sự lui từng bước.
Đột nhiên trống rỗng làm cho mặt của cô càng hồng.
Không đành lòng nhìn anh như vậy, liếc mắt nhìn quấn áo của mình, nhanh lấy lại đây, cho dù là tâm lý an ủi cũng tốt.
Nhưng anh không có biểu hiện ăn ý với cô, trực tiếp ôm lấy cô, mặt dán vào mặt của cô, nhiệt độ đều giống nhau.
"Thoải mái sao?" Anh tùy ý mở miệng hỏi.
Cô đưa tay véo cánh tay anh.
"Anh rất thoải mái." Anh cười co quắp cười, "Em cảm thấy anh giống như thương hại em mới lám như vậy... Ừ, bồi thường em?"
Cô sửng sốt, nhưng vẫn là không có mở miệng.
Sau khi đem cô ôm vào phòng tắm, để cho cô ngồi ở trước bàn trang điểm, anh vùi vào ngực của cô, "Anh hiểu được, anh là bồi thường chính mình, không cho phép lại chọc anh tức giận."
Lần sau, không có đơn giản như vậy, người lúc nào cũng muốn nhiều hơn ... Báo đáp lần sau, ừ, sẽ càng nhiều.