Lê Họa ngồi trên xe Trác Dực Đình, anh mời cô đi uống cà phê, cô từ chối anh, sau đó anh nói gì cô đều nghe không rõ, đầu óc có chút hỗn loạn. Sau khi xuống xe, Trác Dực Đình đứng yên tại chỗ, cô cũng đứng yên ở đó, suy nghĩ một lát, vẫy tay với anh "Lái xe cẩn thận." cô cũng không để ý xem sắc mặt Trác Dực Đình lúc này như thế nào, chỉ nhìn anh rời đi, dần dần biến mất trong tầm mắt. Cô làm sao không biết, anh đang đợi cô nói một câu "Có muốn đi lên nghỉ ngơi một chút hay không?", chỉ cần một câu nói đó của cô quan hệ hiện tại giữa hai người sẽ bị đánh vỡ. Thời điểm này cô mời anh lên, không tiến không lùi, ngay cả bản thân cũng cảm thấy chính mình rất khó coi.
Sải bước đi vào trong thang máy, bây giờ việc cô ghét làm nhất là soi gương, mỗi lần nhìn đến bộ dạng ma quỷ kia của mình, đều hoài nghi mình đúng là đầu thai chuyển thế của ma quỷ, bằng không như thế nào lại tựa như cương thi, trên gương mặt bất kỳ sắc thái hỉ nộ ái ố đều không có. Đáng tiếc, trốn tránh thế nào đều không được, bốn phía thang máy, đều có thể nhìn thấy rõ chính mình. Nghe nói, lúc mình soi gương so với thực tế diện mạo xinh đẹp hơn 30%, cô buồn bực hừ một tiếng, bộ dạng chính mình xấu đến cỡ nào. Thật sự là nghĩ cũng không muốn nghĩ nhìn chính bản thân mình thành cái dạng gì, xoay người đi ra thang máy, cũng không biết đang ở đâu. Tùy ý đi về phía trước, tiếng giày cao gót lách cách lách cách vang lên, làm không khí xung quanh có phần quỷ dị.
Lúc còn rất nhỏ, khi nhìn những ngõ vắng nhỏ âm u vắng vẻ đều cảm thấy sợ hãi, buổi tối đèn không dám tắt cũng không dám nằm ngủ một mình, nhiều năm như vậy, ngoài trời tối cũng không dám đi một mình, giờ nhớ lại cảm giác sợ hãi biết bao, cái loại kinh hãi này thấu tận tâm can, nhưng hiện tại đã khác, nghĩ lại chuyện xưa cũng không còn chút cảm giác gì.
Cuối cùng cũng đến lầu chín, nhưng bản thân lại không biết mình đã đi thật lâu, lấy ra chìa khoá, phát hiện trước cửa phòng thấp thoáng một bóng đen. Cô đong đưa chiếc chìa khóa trong tay một chút, bóng đen kia vẫn không có động tĩnh gì, có chút không biết làm sao cô dùng chân hung hăng đạp một cái xuống đất, trong nháy mắt đèn sáng lên.
Cô đi qua, mở cửa ra, sau đó liền dùng chân đá vào bóng đen kia, "Vào nhà."
Lúc này Tô Nhứ mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười hì hì vươn tay ra.
Lê Họa thầm thở dài, Tô Nhứ bộ dạng đáng thương như vậy, nếu cô là con trai nhất định sẽ nhịn không được đem cô ấy ôm chặt vào lòng mà bảo vệ, không để cô gái này phải chịu bất kì thương tổn nào. Nhìn xem, ngay cả phụ nữ bản thân yếu đuối cũng không bỏ đi ý muốn bảo hộ người khác, huống chi là đàn ông. Lê Họa thật thấu hiểu điều này, đàn ông là vì chính cái mềm yếu nhu nhược này của phụ nữ mà bị mê hoặc, quả thật là vũ khí lợi hại nhất, lấy nhu thắng cương, chính là như vậy sao?
Lê Họa cầm tay của Tô Nhứ, kéo cô vào nhà.
Tô Nhứ lập tức ôm lấy Lê Họa, "Người cậu rất ấm."
Lê Họa mặc kệ cô, tự mình đi bật đèn. Gian phòng sáng lên, cô cũng tỉnh táo hơn một chút, lúc này nhìn về phía Tô Nhứ, phát hiện đối phương cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, tóc gáy lập tức dựng lên.
"Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt này?" Không nhẫn nại mà mở miệng hỏi.
Tô Nhứ tùy ý ngã vào ghế salon, chân vểnh lên, động tác cùng vẻ ngoài nhu nhược của cô không phù hợp, nhưng Lê Họa đã sớm thành thói quen cũng không để ý, phụ nữ giả dối chút cũng tốt, miễn sao không hại tới bản thân mình.
"Người đàn ông kia đưa cậu về?" Miệng Tô Nhứ lải nhải, trên mặt ý cười không giảm, "Thật sự là cậu tính lập gia đình?"
Lê Họa cầm điều khiển từ xa mở tiếng lớn hơn, "Luyến tiếc tớ à?"
"Tất nhiên" Tô Nhứ đứng lên ngữ khí mạnh mẽ, "Cậu hiện tại là tớ bao dưỡng, làm sao có thể tùy tiện chạy đi lấy chồng."
Lê Họa cũng không lên tiếng, nằm nghiêng trên ghế salon, trong mắt là một mảnh mê ly.
Tô Nhứ đợi nửa ngày, không thấy Lê Họa đáp lại, có chút sốt ruột, "Cậu không thể cùng người khác kết hôn." Tô Nhứ bổ nhào qua, đè lên Lê Họa, lấy tay để lên cổ cô, còn đem quần áo của cô xé đi, "Hai người chúng ta cùng một chỗ không được sao, không cần đàn ông thối."
Lê Họa cũng không có phản ứng, liếc Tô Nhứ một cái, "Chơi đùa đủ chưa?"
"Nếu không chúng ta thử xem?" Tô Nhứ rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm Lê Họa, "Hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, giống như trước kia."
Lê Họa trầm mặc.
"Tôi nuôi cậu." Tô Nhứ nói xong, bàn tay tiến vào trong quần áo cô làm loạn. Thận chí có nặng có nhẹ.
Lê Họa nhìn động tác của Tô Nhứ có chút quen thuộc, một phen giữ chặt tay cô "Các ngươi đã ...?"
Tô Nhứ dừng lại động tác, sắc mặt lạnh đi, rút tay ra, "Cậu thực mất hứng."
Lê Họa không để ý tới Tô Nhứ, mặc cô chơi đùa, tự mình đi thay quần áo, chuẩn bị đi nấu cơm, tâm tình không tốt, người lại không thoải mái, cũng phải ăn cơm, nếu lựa chọn tiếp tục sống, không cần phải mỗi ngày đều nói dối. Chỉ là khi Lê Họa một bên đang xào đồ ăn, Tô Nhứ lo thiên hạ không đủ loạn lại nhào tới, ôm lấy cô từ phía sau, "Anh ta có đối với cậu như vậy hay không?"
Lê Họa dùng đũa lật đồ ăn, nghe hơi thở của Tô Nhứ, "Tạm thời không có."
Cô xoay người tắt bếp, Tô Nhứ lại dùng miệng hướng về phía cổ Lê Họa hôn, "Thế này, anh ta có hôn cậu như vậy không?"
Lê Họa xoay người nhìn Tô Nhứ, "Cậu còn như vậy, ra chỗ khác ăn cơm, đừng đến ăn tớ."
Tô Nhứ le lưỡi, "Cậu có gì đặc biệt hơn người", chống nạnh, "Lê Họa, cậu thật khó chọc ghẹo."
"Cậu không cảm thấy chọc ghẹo người khác như vậy là quá đáng sao?" Không chỉ riêng hiện tại, còn có quá khứ.
"Có sao? Sao tớ không biết." Tô Nhứ cười thành tiếng, có vài phần âm trầm, nhưng cho dù là như vậy, gương mặt vẫn động lòng làm cho người ta kinh diễm.
"Đừng cười như vậy." Lê Họa khẽ mắng.
Đi lấy đồ ăn, lại sai Tô Nhứ đem nồi cơm điện ra, "Bộ dạng thế này cậu muốn cùng tớ đánh nhau!!." Lê Họa một chút cũng không có khoa trương, nhìn qua Tô Nhứ, đánh người tuyệt đối sẽ không, rất tin tưởng cô gái này mạnh mẽ như thế, cầm bình rượu liền hướng trên đầu người khác ném tới cũng không biết học được từ ai, nhìn qua cũng không giống là đánh nhau, người kia chỉ kịp kêu một tiếng kinh khủng, lúc đó Lê Họa bị khiếp sợ đứng yên tại chỗ.
"Cậu? Không xứng để tớ ra tay." Tô Nhứ khinh thường nhìn Lê Họa, nhưng vẫn nghe lời đi lấy cơm.
Hai ba đĩa đồ ăn bày trên bàn trà, ngay cả cái bàn ăn đàng hoàng cũng không có nhưng mà các cô cũng chưa bao giờ để ý tới, ít nhất ở chỗ này có thể vừa ăn cơm vừa xem ti-vi, cảm giác rất thoải mái. Tô Nhứ có thói quen qua đây ăn ké, tự nhiên đến nỗi không có một chút tự giác của người làm khách, thẳng thắn nhận xét phê bình tài nấu nướng của cô, một mặt thì gắp đồ ăn, nào là món thì ít muối, nào là món kia thêm chút gia vị, cứ như đồ ăn Lê Họa làm thật sự không thể ăn, trên thực tế cô ăn rất ngon lành.
Ăn cơm xong Lê Họa thu dọn bát đũa, Tô Nhứ chịu không nổi bộ dạng này của Lê Họa, "Cậu thật sự muốn kết hôn cùng người đàn ông này?"
Lê Họa đem bát đĩa để cùng một chỗ, cầm đũa trong tay, "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn."
Lê Họa đem bát đũa đặt vào bồn rửa chén, đổ một chút nước rửa chén, ngửi thấy mùi chanh thơm mát, tâm tình hình như tốt hơn một chút. Mà cô cũng không có nói sai, cô đối với Trác Dực Đình cảm giác cũng không tệ, cho dù tim không đến mức đập nhanh. Bộ dạng của anh không tồi, quan trọng nhất chính là anh đối với cô rất tốt, năng lực cũng tốt, gia thế càng không tệ . Phù hợp làm đối tượng kết hôn của cô, không có việc ngoài ý muốn liền kết hôn, đâu phải chuyện gì cũng như ý của mình. Lúc còn trẻ đương nhiên sẽ nghĩ nhất định phải kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu nhất, đến bây giờ tuy rằng cũng không già, nhưng tóm lại phải thừa dịp nhan sắc mình đẹp nhất, đem bản thân gả đi ra ngoài, vì như vậy mới có thể có điều kiện lựa chọn một người đàn ông không tệ, hơn nữa đàn ông đều thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nếu bản thân không thể tự thay đổi vận mệnh chính mình, cũng chỉ có thể mang hi vọng gửi gắm lên người khác, lúc mình còn có cơ hội.
Bên ngoài có tiếng động, hiếm thấy Tô Nhứ tự giác như vậy, còn chủ động đem đồ ăn thừa để vào trong tủ lạnh.
Lê Họa không ngờ, Tô Nhứ đối với cô luôn là một sự tồn tại đặc biệt, đến nỗi vượt qua tình thân. Nói như vậy, có lẽ đối với cha mẹ mà nói thật không công bằng, còn có thể bị rất nhiều người bên ngoài nói là không có hiếu đa͙σ. Đương nhiên nhiều người không chịu tin tưởng, khi chúng ta từ từ lớn lên, một lần lại một lần nói dối cha mẹ, một lần lại một lần không muốn đem tâm sự bản thân nói cho cha mẹ nghe, tình thân như vậy liền trở nên không còn thân thiết, chỉ là thân tình ấm áp kia còn mang theo trách nhiệm bản thân cùng nhau tồn tại. Mà Tô Nhứ đối với cô thật sự không thể chia cắt. Lê Họa thật khó tưởng tượng, nếu như không có Tô Nhứ, cô sẽ trở thành bộ dạng gì. Hiện tại ngay cả vẻ mặt kiểu cương thi này của cô cũng không bằng.
Khi tối tăm, thống khổ nhất của cuộc đời, ai cũng muốn có được một người cứu vớt, xem người đó là duy nhất.
Trong sinh mệnh Lê Họa, người không oán không trách vươn tay ra giữ chặt lại là Tô Nhứ.
Khi Lê Họa dọn dẹp xong đi ra, Tô Nhứ đang nhàm chán xem qua một ít tạp chí cũ.
"Không nghĩ cậu sẽ kết hôn sớm như vậy." Tô Nhứ giống như trên đầu có mắt, rõ ràng không cần ngẩng đầu dậy, lại có thể cảm giác được chính xác Lê Họa đang bước tới gần.
"Tôi không muốn nhìn cậu sớm như vậy kết hôn." Lê Họa trực tiếp đem những lời này trả lại cho Tô Nhứ, ý tại ngôn nɠɵạı "Chính cậu còn không phải cũng sớm kết thúc cuộc sống tự do."
Tô Nhứ thản nhiên như không biết ý của cô "Tớ biết mình đang làm cái gì."
Điển hình cho kiểu “quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn”, Lê Họa sớm cũng đã quen với thái độ này của Tô Nhứ.
Bất quá Tô Nhứ lại hiểu lầm cô là ngốc nghếch, Lê Họa thực không muốn thừa nhận, người lớn hơn hai tuổi là cô, không phải Tô Nhứ.
"Tớ cũng biết mình đang làm cái gì."
"Cậu bắt chước tớ nói chuyện, học cũng nghiện rồi?" Tô Nhứ bất mãn, làm vậy không tôn trọng bản gốc là cô.
"Trở về làm cái gì? Nghĩ nhớ tớ? Nhớ chồng cậu?"
"Phá thai." Tô Nhứ bình tĩnh phun ra hai chữ, sau mới quan sát sắc mặt của Lê Họa, "Ha ha, tôi biết biểu tình này của cậu, có cái gì lớn lao."
Lê Họa thật muốn mắng chửi Tô Nhứ, mắng cho chết con người vô pháp vô thiên này. Nhưng những gì cô muốn nói ra đến tới yết hầu như bị chặn lại nói không nên lời, cô không có tư cách đi nói Tô Nhứ, vì chính cô cũng không khá hơn Tô Nhứ chút nào