Lê Họa tự xét lại mình, dễ thấy một người khác không có lòng tốt như vậy đi thông cảm cho chuyện của cô, giờ phút này "Như ở trong mộng mới tỉnh", mỗi người chỉ biết nghĩ đến khó khăn của chính mình, phóng to không thoải mái của mình. Về phần khó chịu của người khác, phải chờ mình điều trị tâm tình của mình, hơn nữa có thời gian mới có thể làm "Người hiền lành am hiểu ý". Rất rõ ràng, hiện tại Lộ Thiểu Hành hai người đều không có. Người phụ nữ này, lãng phí của anh không ít thời gian, nếu tính toán đến tiền tài, cũng coi như vô giá, nhưng cô cố tình không có một chút tự giác. Từ lần đầu tiên anh bắt đầu tìm đến cô, tất cả đều không khống chế được như bình thường. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh trôi qua, ngay cả anh cũng không dám tin. Uể oải, không thú vị, đến nỗi anh tìm không ra một cái lý do thích hợp để cân bằng chính mình . Quan trọng là anh cái gì cũng không có nhận được. Ở trong lòng anh, trả giá và đạt được không ngang bằng, vì thế tâm lý tự nhiên bực bội, bực bội như vậy, nguồn gốc là người phụ nữ này.
Nhưng, lúc này cô chỉ biết lộ ra khuôn mặt vô tội này, giống như anh thiếu nợ cô vậy.
Mãi cho đến khi lái xe ra thật xa, cô mới từ giữa suy nghĩ của mình trở về, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút xa lạ, "Đi nơi nào?" Trên mặt của cô lộ vẻ mơ màng.
"Không cảm thấy đã muộn sao?" Anh nhìn chằm chằm vào phương xa, keo kiệt cho cô một chút ánh mắt.
Cô kéo tay áo của anh "Đưa tôi trở về."
"Tôi cũng không có bắt buộc cô."
Chính xác là như thế, là cô chủ động lên xe của anh, về phần nguyên nhân gì, không cần đi tìm tòi nghiên cứu, dù sao kết quả chính là như bây giờ. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, nuốt nuốt nước miếng, ý này khó hiểu.
"Tôi vui vẻ tham thảo một chút đề tài ngày hôm qua. " Cuối cùng anh nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười. . . Còn có chút tà mị khó có thể phát hiện, trong nháy mắt làm cho cô trở lên khẩn trương thật giống như anh sẽ làm chuyện gì đối với cô rất không có lợi.
Theo bản năng cô dựa vào hướng cửa kính xe, dù là chỉ cách anh xa một chút như vậy, dường như cũng bởi vậy an toàn.
Đề tài trong lời nói ngày hôm qua... Hiện tại cô mới bắt đầu nhớ lại ngày hôm qua bọn họ nói qua cái gì. Hiện tại trong mắt cô, hình như không thể trùng hợp cùng một chỗ. Cô vẫn nghĩ anh là một người đàn ông chững chạc, thận trọng, cũng chưa từng đưa anh cùng những công tử nhà giàu kia kết hợp cùng một chỗ, giờ phút này, trên người anh phát ra tia nguy hiểm này, làm cho cô cảm thấy được ý nghĩ của chính mình thực ngây thơ, dựa vào cái gì nghĩ anh không giống?
Tô Nhứ nói đàn ông đều giống nhau.
Cô cắn cắn môi, theo bản năng run rẩy.
Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn chăm chú cô, chân của cô không ngừng run, sợ hãi, lộ ra ý cười cũng không biết là khinh miệt hay là khinh thường, tóm lại làm cho người ta không thoải mái.
"Nhớ rồi?" Anh liếc nhẹ cô, nhìn qua rất có hứng thú bàn luận chuyện này.
Cô nhìn anh không nói lời nào.
Về điểm này kiêu ngạo cùng tự tôn, cứng rắn, cương quyết từ anh bắt đầu toả ra không khí, nhanh chóng ngồi dậy. Cô đúng là một người nhát gan, địch mạnh mẽ cô liền yếu đuối, trách không được bất luận kẻ nào.
Cô vẫn nhìn anh, bởi vì không biết nên làm cái gì.
Lộ Thiểu Hành nhếch môi dưới, đối với bộ dạng này của cô, mang theo khó chịu nói không nên lời. Nhìn đi chính là như vậy, rõ ràng là cô muốn làm ra chuyện, hiện tại lại bày ra dáng vẻ này, giống như tất cả đều là chuyện của người khác, cô là một người vô tội. Anh thậm chí nghĩ đến, Trác Dực Đình vì cái gì đối với cô nhớ mãi không quên, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với cô. Rõ ràng tất cả là từ cô mà ra, người Trác Dực Đình muốn tìm không phải cô, mà là anh, người bạn bè tốt cùng Trác Dực Đình quen biết nhiều năm. Vì cái gì cô là người gây ra mọi chuyện, nhưng có thể làm được không quan tâm, lại làm cho anh giống như một kẻ ngốc, học người khác tranh giành tình nhân, cô dựa vào cái gì có thể như vậy?
Lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, cũng không có cảm thấy vui vẻ thích thú, bởi vì anh cái gì đều không có được. Anh không phải người thắng. Anh nhìn cô, thấy không rõ nội tâm của cô đang suy nghĩ gì. Vì thế liên tưởng vô hạn. Cô có thể cảm thấy rất dễ chịu hay không , có hai người đàn ông vì cô như vậy, có phải xem anh và Trác Dực Đình là kẻ ngốc hay không, sau đó đứng một bên cười lạnh.
Mỗi lần cô đối mặt anh đều là bộ mặt lạnh này, cô ở trước mặt Trác Dực Đình có bộ dạng gì? Đặc biệt thẹn thùng? Điềm đạm đáng yêu?
Một khi đã như vậy, cô vì cái gì cho anh xa cách như vậy?
Toàn bộ bất mãn hướng về phía anh, cũng không phải là say rượu. Anh biết mình không có say, vài chén rượu kia, không đáng kể. Rốt cuộc cái gì làm cho trong cơ thể anh đột nhiên cháy lên?
Xe đột nhiên dừng, ở một nơi âm u.
Lê Họa chảy mồ hôi lạnh, đã nhận ra sự khác thường của anh, giống như muốn giết người.
"Cam chịu đại biểu cho ý muốn báo đáp tôi?" Lộ Thiểu Hành nhìn cô, lấy tay nắm chặt lấy người của cô, liền nhìn cô giãy dụa.
Đôi mắt của cô nhìn anh, có chút tức giận.
"Uống rượu." Anh nở nụ cười vô cùng kỳ lạ.
"Tôi không uống." Hôm nay cô chỉ lo nghe chuyện xưa của người khác, chân chính làm một người ngoài cuộc, thật sự là không có đụng tới một giọt rượu.
Rất tốt, "Tôi nói chính là tôi."
Rượu là một thứ tốt, có nó, chuyện xấu đều có lí do để nói, uống rượu hỏng việc, chuyện này có thể là nhiều mặt. Cô kéo tay của anh, kéo không được.
"Đây là ven đường." Cô gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Sau đó?" Anh đưa người lại gần, ngửi hương vị trên người của cô.
Mặt của anh phóng to trước mắt cô, xe cũng không có mở đèn, bóng đêm phải giống như sương mù, nhưng hình dáng của anh lại rõ ràng như thế. Đẩy anh, đẩy không được, còn có thể nghe thấy ý cười của anh, như là châm biếm cô không biết tự lượng sức.
Cô càng thêm run rẩy kịch liệt.
Mà tay anh, cũng đã không theo quy tắc sờ vào trong ngực cô, cô vươn tay, muốn cho anh một bạt tai, nhưng anh lập tức bắt lấy, mãnh liệt kéo quấn áo của cô, không để lại một đường sống, "Cô có thể kêu."
"Anh..." Cô khiếp sợ nói không ra lời, tay cũng trở lên cứng ngắc.
Anh nói một tiếng, "Loại báo đáp này chính là cô nói ra."
Tay cô tạo thành nắm đấm, giống như đem tôn nghiêm của mình từng chút từng chút thả ra, chính cô nói ra bán đi chính cô sao? Nước mắt cứ mãnh liệt như vậy rơi.
Chẳng qua đối với đàn ông, anh thích đem nước mắt trở thành thỏa hiệp.
Kỳ thật anh cũng không biết mình làm cái gì. Hay là tại sao mình phải làm như vậy.
Chỉ là, nếu như vậy có thể làm cho chính anh cân bằng, anh rất sẵn lòng làm như vậy. Sương mù, cũng có thể trở thành màu mực tốt nhất. Va chạm vào da thịt nóng rực của cô, tay không ngừng chuyển động, cảm giác mềm mại, làm cho anh có chút hoài niệm. Cho dù một lần rất lâu trước kia, đúng lúc thân thể hoài niệm một khi xảy ra, thời gian ở giữa hoàn toàn có thể lược bỏ. Anh nhớ rõ lúc đó chính mình vội vàng, cũng nhớ rõ luồng tình cảm mãnh liệt bốc lên trong cơ thể. Ý xấu trong đầu này, kết hợp động tác trên tay, khiến cho anh không nhịn được hưng phấn.
Anh từ vị trí của mình rất nhanh chuyển qua trước mặt cô, không gian chật hẹp, làm cho cô phản kháng không được, anh hôn lên môi của cô, gộp lại toàn bộ chất lỏng này cùng nhau. Tay lại kiềm chế tay cô, không cho cô có thể nhúc nhích. Cảm giác vô lực ở toàn thân cô lan ra, loại cảm giác tủi thân này, làm cho nước mắt của cô càng nhiều.
Anh dùng đầu gối, tách chân của cô ra, làm cho cô hối hận đến chết hôm nay lại mặc váy.
Toàn thân cô run rẩy hơn, khóc lên tiếng, thân thể mềm mại, dường như không thể di chuyển.
Anh cũng không nắm tay cô, dùng tay ôm cô, ở bên tai cô nói nhỏ, "Có thể khóc lớn tiếng, làm cho người ta đến nhìn một chút."
Chuyện xấu anh không phải không có làm, người xấu cũng không phải không có làm qua, sẽ đóng giả một chút mà thôi, anh có tố chất, dù sao nếu so với người bình thường nhiều nhẫn nại một chút hay không?
Cô há miệng đã nghĩ cắn anh, không có thuận lợi, bởi vì phí sau anh sát xuống dưới, nhưng đầu gối của anh cũng không có dừng động tác lại, ở giữa hai chân cô không ngừng đè ép.
“Vô lại”.
Áo của cô bị làm hỏng, anh lại như trước quần áo gọn gàng, bất an cùng với bất bình mãnh liệt, làm cho cô nắm tay anh mà cắn. Cô thực dùng sức, nhưng Lộ Thiểu Hành không có vì điều này mà tỉnh táo.
"Cũng không phải lần đầu tiên." Còn phản ứng lớn như vậy.
Đàn ông đều hèn hạ giống nhau, cho rằng phụ nữ chỉ có lần đầu tiên mới có giá trị, mới đáng giá để đàn ông quý trọng, giống như nɠɵạı trừ một tầng màng kia, nên phụ nữ cái gì cũng không đáng lưu tâm.
Rất tốt, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mắt này.
Bỏ ra tay cô, không để ý tới cô còn đang thở hổn hển, một tay đem váy của cô kéo xuống, cởi ra quần của mình liền nghênh đón.
Cô hét lên một tiếng.
Mặt của anh nóng lên, có chút mạnh mẽ, ai làm cho cô vừa cắn anh vừa khóc.
Hai tay nắm bắt bả vai của cô, "Không được khóc."
Cô quay mặt đi không nhìn anh cắn môi, tay đã phát run.
Anh chậm rãi rời khỏi, "Như vậy có thể chứ?" Cúi đầu hỏi cô, nhưng mà cô không nói gì, bởi vì không cảm kích.
Nếu im lặng, kia đại biểu. . . thích đi, dù sao không có phản đối.
Lại chậm rãi đi vào, bất quá lần này không có quên quay lại nhìn gương mặt của cô.
Thử lặp lại vài lần, sau khi xác định cô có thể thích ứng, mới bắt đầu đi vào tận cùng, động tác càng lúc càng nhanh, da thịt va chạm vào nhau tạo lên tiếng vang ở bên trong xe lặp đi lặp lại.
Hai tay cô ôm lấy cổ của anh.
Khóc nức nở , "Đau. . ."
Anh khó hiểu, lại dùng sức càng thêm mạnh mẽ kịch liệt va chạm, tay cô càng dùng sức cào vào lưng anh, thật lớn kịch liệt cuốn sạch tất cả, tiếng khóc của cô lại càng lớn.
Giữa tiếng khóc nức nở của cô trong không trung, anh hơi gầm nhẹ. . . Cô dùng chân đá mặt của anh, dù sao cũng gần, "Đau."
Nước mắt còn đọng ở trên mặt, làm cho anh hoài nghi nhìn cô.
Cô lại nghiêng mặt qua, anh lại bắt lấy bàn chân gây chuyện kia, không có tức giận, "Làm sao?"