Để xe ở "Mị lực", một góc cách đó không xa có một bóng đen, Trác Dực Đình âm thầm cười cười, không biết loại hành vi này của mình tính là cái gì. Anh biết cô ở trong này, thậm chí ngày hôm qua còn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ chờ cô. Anh có chút không biết làm thế nào, anh không dám tiến lên, không dám đi giữ chặt cô đã uống nhiều, bước đi có chút xiêu vẹo, cùng cô ngả bài. Đến hỏi cô vì sao đem số điện thoại của mình cho vào sổ đen hoặc là bỏ qua điện thoại của anh, thậm chí anh sợ hãi đón nhận một kết quả như vậy. Thật sự là khôi hài, sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Một khi đi ra, nếu không phải mình kết quả như mình mong muốn, vậy bản thân sẽ chịu khổ.
Xe của Trác Dực Đình đứng ở chỗ tối tăm, cả thân ảnh của anh cũng tối tăm theo.
Tựa vào chỗ tựa lưng, trong tay cầm một điếu thuốc, không có châm.
Đêm tối, dù sao có thể nhìn thấy nơi sâu nhất của thế giới nội tâm.
Anh đột nhiên nhớ tới, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lê Họa. Ở giữa một nhóm phụ nữ đi tới, trang phục của cô kín đáo nhất, cô nhất định không biết, khoảnh khắc cô tiến vào phòng, vài người đàn ông hay nói giỡn bên cạnh anh mở miệng "Bây giờ phụ nữ phong trần đều có cách ăn mặc giống như sinh viên, một vài sinh viên lại ăn mặc giống như phụ nữ phong trần." Anh đang chuẩn bị quay lại nói vài câu, đúng lúc Lê Họa cùng vài người phụ nữ khác bước vào.
Lê Họa ăn mặc quy củ, cũng là loại bọn đàn ông thưởng thức nhất. Đàn ông nhìn phụ nữ, đầu tiên nhìn gương mặt, nếu không cũng không có biện pháp khác, tự nhiên như vậy, cho dù nhận thức như vậy rất thông tục.
Nhưng quần áo của cô phối hợp với ngũ quan, một nửa thoải mái hòa cùng một nửa quyến rũ.
Trác Dực Đình thừa nhận chính mình cũng là một người thông tục, ánh mắt ngày đó đều dừng ở trên người của cô. Cô cũng không có từ chối, nói uống thì uống, không có một chút sợ hãi. Cảm giác đầu tiên của anh đối với cô rất tốt, anh cảm thấy được hành vi của cô rất thoải mái, không có nửa điểm kệch cỡm, mà khi cô nháy mắt, giống như trong mắt có một hồ nước sâu, lập tức hút anh vào.
Mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) tâm động.
Anh nhớ rõ cô uống rất nhiều, thậm chí mang một chút ý xấu, nếu như có thể để cô quá chén, anh có thể làm một quân tử cứu mỹ nhân, có thể lưu lại một cho cô một ấn tượng tốt.
Nhưng cô đi vào, cũng đi ra ngoài.
Một ngày kia, buổi tối anh cố ý lưu lại, là vì muốn nhìn cô một chút. Anh đã gặp cô mang theo gương mặt bình tĩnh như cũ từ "Mị lực" đi ra, còn cùng một số người chào hỏi, nhưng lúc sau cô ra khỏi "Mị lực", thân thể rõ ràng có chút không vững. Cô không phải không có một chút say, chính là không muốn bị người khác nhìn ra, chính là không muốn làm cho cho người ta nhìn ra cô đang giả vờ, không muốn làm cho chính mình trở nên đáng thương.
Gần như vậy, hai loại tư thái của cô, hoàn toàn lưu tại trong mắt của anh, thật lâu khó quên.
Luôn có người hỏi, vì cái gì thích cô như vậy, vì cái gì yêu như vậy, vì cái gì chính là cô, có lẽ chính là gặp, vì thế chính là cô.
Đêm giống như bị người quét một tầng sơn, tại tầng sơn này lại tô lên màu sắc lộng lẫy, vì thế cả thành phố như vận vào quần áo xinh đẹp. Chính là quần áo xinh đẹp này, cũng không muốn đi thưởng thức.
Một màn cách đó không xa, làm cho Trác Dực Đình từ trong ký ức tỉnh lại.
Thân ảnh của Lê Họa, cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Tay cầm chặt tay lái, nửa muốn đi xuống gặp cô, cùng cô nói rõ ràng, nửa muốn duy trì trầm mặc như vậy, làm cho chính mình lâm vào tình trạng rối rắm khó xử. Anh cần phải tìm cô, để cô nói rõ mọi chuyện. Cô rõ ràng đã chấp nhận địa vị của mình, vì sao lại đổi ý.
Ở trong lòng anh hai loại mâu thuẫn này đan xen.
Lê Họa đã một nửa người dựa vào tường, nhìn qua có chút khó chịu. Khoảng cách hơi xa, anh thấy không rõ vẻ mặt của cô. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, hành động cũng rất rõ ràng, gần như là theo bản năng bước xuống xe.
Khi Trác Dực Đình đến gần Lê Họa, động tác của một người so với anh rõ ràng nhanh hơn.
Một người đàn ông, đứng ở trước mặt Lê Họa, lôi kéo tay Lê Họa, hai người đang nói gì đó. Có lẽ bọn họ đang cười, có lẽ bọn họ có ước hẹn.
Tay của Trác Dực Đình nắm chặt một chỗ, lời nhắc nhở của Lương Hạo đánh úp vào trong óc, thì ra người kia là Lộ Thiểu Hành.
Hình ảnh Lộ Thiểu Hành cùng một chỗ với Lê Họa, hiển nhiên không có thân mật như trong tưởng tượng của Trác Dực Đình. Lộ Thiểu Hành nhìn mọi hành động của Lê Họa, cô phải tiếp người khác uống rượu, liền uống, cô phải ở trong này ồn ào, liền ồn ào. Anh cũng chỉ nhìn, không nói một lời, lại càng không đi ngăn cản. Cuối cùng khi cô đi ra, anh đứng ở trước mặt Lê Họa.
"Đủ rồi sao?"
Lê Họa nhếch môi cười cười, "Lời này tôi nên nói mới phải, đủ rồi." Cô và anh có quan hệ sao, anh cần gì phải dùng biểu tình không có thuốc chữa nhìn cô.
Cô chán ghét loại biểu tình này, cũng như chán ghét chính mình.
Trước kia đã nói với chính mình, thế giới này mọi người đều ngang hàng, mỗi người đều có quyền lựa chọn, đó là khi mình không có gặp thời điểm ý tưởng suy sụp. Thật đúng là nghĩ đến, thế giới này có công bằng. Có người ăn thịt cá, gọi ŧıểυ thư, có người chỉ có thể dựa vào buổi tối kiếm chút tiền lương, thực ra căn bản không có cái gọi là công bằng.
Không có hành động công bằng, chỉ có thái độ cuộc sống công bằng thôi, chính là người có thái độ như vậy cũng là một hạnh phúc đi.
Mà cô cùng Lộ Thiểu Hành, ngang hàng sao?
Tuỳ ý lôi kéo một người ở "Mị lực" hỏi, nếu cô ở cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành, bọn họ cũng sẽ nói, Lê Họa cô vận khí tốt có thể bắt được nhị thiếu, không phải là lấy mà là bắt được. Thân phận của cô là như vậy, cho dù bị đàn ông như vậy bao dưỡng cũng chỉ có thể bị người khác nói là vận may tốt. Nói gì công bằng, nói gì chuyện tự tôn. Thói quen, cũng sẽ không vì chuyện như vậy đau lòng.
Lê Họa đẩy Lộ Thiểu Hành ra, nhìn thấy chưa, đây là cuộc sống của cô. Nếu nhìn thấy, vậy cách xa cô một chút. Không nghĩ cho mình hi vọng, càng không muốn bắt lấy người đàn ông này làm cọng rơm duy nhất, đem hi vọng đặt ở trên người người khác, cuối cùng chỉ là thất vọng mà thôi.
Lộ Thiểu Hành bắt lại tay cô đẩy mình, không biết cô ầm ĩ cái gì, không được tự nhiên, anh tự nhận mình không phải là người khó khăn, lại nhìn thấy trong mắt cô lạnh nhạt, nhất thời lại muốn cười.
"Trở về." Anh nghiêm mặt.
Cô bỏ tay của Lộ Thiểu Hành ra, nhưng không có bỏ được.
Không phải một màn ấm áp hòa hợp, thế nhưng ở trong mắt Trác Dực Đình lại hiện ra một loại tình cảm khác. Anh cảm thấy đau đớn, không phải cảm thấy Lộ Thiểu Hành và Lê Họa vô cùng thân thiết, mà là thái độ của Lê Họa đối với Lộ Thiểu Hành, loại này có cảm giác rất quen. . .
Lộ Thiểu Hành cho rằng thái độ một người xa lạ.
Thật giống như anh vẫn cho rằng mình và Lê Họa trong lúc đó không thể vượt qua trở ngại, đột nhiên phát hiện, cô cùng người đàn ông này không có một chút trở ngại, ở đáy lòng anh loại bất bình này càng ngày càng sâu.
Anh vẫn nhìn Lê Họa bị Lộ Thiểu Hành kéo lên xe, còn đứng tại chỗ, rất lâu không có khả năng rời đi.
Lê Họa lên xe của Lộ Thiểu Hành, chỉ là không muốn làm cho nhiều người gặp cô và Lộ Thiểu Hành dây dưa, nếu không ở trong miệng người khác, cái gì cũng có thể nói được. Đây không phải là điều cô muốn.
Đành phải ngồi vào xe của anh, nếu anh nói ra suy nghĩ của mình, cũng không có khả năng nói ở nơi có nhiều người như vậy.
Thân phận của anh, giơ tay nhấc chân đều có người chăm sóc.
Thân phận của cô là gì, cùng cô liên hệ, anh có thể có cái kết quả gì tốt.
Nếu là trước kia, Lê Mưu Viễn còn không có phá sản, cha mẹ cô không có ly hôn, có lẽ cô cũng hiểu được mình có thể cùng anh xứng đôi, tuy không phải môn đương hộ đối, nhưng ít nhất có thể có gia thế trong sạch. Mà hiện tại cô có cái gì? Ở trước mặt anh nói chúng ta ngang hàng? nɠɵạı trừ cảm thấy buồn cười, còn có thể lưu lại cái gì.
Lộ Thiểu Hành cũng không nhìn cô, đừng hỏi anh nghĩ như thế nào, anh không có ý nghĩ gì.
Ở thời điểm không nghĩ ra phương pháp, anh thà rằng đi theo ham muốn của chính mình, muốn làm cái gì, thì làm cái đó.
Xe dừng ở một nơi xa lạ, cô không rõ ràng đây là nơi nào.
Xuống xe, cô cũng không có hỏi, đi theo phía sau anh.
Đi vài bước, cô lại dừng, chỉ là nói mấy câu, ngay cả vào nhà nói chuyện cũng không, "Tôi thật sự không có sinh con của anh, nếu như là vì cái này, tôi có thể thành thật nói cho anh biết." Thiên chân vạn xác, cô không thích nói dối.
Lộ Thiểu Hành nghe cô nói như vậy, sắc mặt trầm xuống. "Đúng là không còn sống hay là mang thai?"
"Quan trọng sao?"
"Quan trọng."
"Không mang thai cũng không có sinh, tôi có thể đi rồi chứ?" Vẫn đi ra chưa từng chạm được tới thế giới của anh.
Anh không có mở miệng, cô xoay người đi về phía trước.
Nở nụ cười, nếu chỉ là một câu như vậy, vừa rồi nên nói sớm, thế nào lại còn ngồi trên xe của anh, lãng phí thời gian của anh, thật không nên.
Anh đi đến bên cạnh cô như thế nào, cô hoàn toàn không có nhận ra.
Anh nắm bả vai của cô, "Cô không phải cảm thấy tính tình của tôi rất tốt?"
Cho nên mới dám một lần hai lần lừa anh, khi anh có tác phong như vậy.