“Em chỉ muốn thử một lần, bị cô ấy hại chút cũng không sao!”
“An Dĩ Phong, mẹ kiếp, không phải là anh sợ chú bị hại, mà anh sợ chú hại người ta!”
Hắn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã dập máy. Hắn lặng yên nghe tiếng tít tít từ điện thoại phát ra. Không sợ hắn bị hại thì có gì mà phải nóng giận thế chứ! Tên Hàn Trạc Thần này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là ăn nói ngang tàng!
Mấy ngày liền sau đó, An Dĩ Phong thấy thật nhàm chán. Hắn chẳng có việc gì làm, cứ lang thang trên phố, chờ mong một lần “không hẹn mà gặp”.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra rất nhiều câu đối thoại khi gặp lại.
“Chào em, lâu lắm rồi không gặp!” Hoặc: “Mấy ngày nay em chạy đi đâu vậy? Anh lại tưởng em chạy theo người đàn ông nào rồi!” Không thì là: “Anh là bạn trai của em, em cần phải nói cho anh biết số điện thoại liên lạc của em chứ!”
Một đêm, lúc An Dĩ Phong ngà ngà say bước ra khỏi hộp đêm, họ đã gặp lại nhau. Những câu nói mà hắn chuẩn bị đều không dùng được bởi Tư Đồ Thuần đi cùng với mấy cảnh sát nữa, bộ cảnh phục cô mặc trong đêm tối thật chói mắt.
Gió đêm lạnh đến thấu xương, dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên trong lòng hắn.
Hắn im lặng đi qua cô, cố tránh đôi mắt biết cười của cô, nhưng khi nghe thấy một cảnh sát nói: “Hắn chính là An Dĩ Phong...” thì hắn không thể không quay đầu lại. Trong bộ cảnh phục nghiêm trang đó, trông cô không còn mảnh khảnh, yếu đuối nữa, ngược lại phong thái rất uy nghiêm.
Ánh đèn hắt ra từ hộp đêm chiếu lên khuôn mặt vô cùng thuần khiết của cô, cô nhoẻn miệng cười, vừa mỉa mai vừa chua chát: “Trò đùa này thực sự rất buồn cười!”
Hắn cũng cười, trong đầu nghĩ: “Đúng thế! Cái trò đùa chết tiệt này thật buồn cười!”
Sau đó, họ gặp nhau rất nhiều lần. Tư Đồ Thuần luôn né tránh từ xa, còn hắn thì làm như không nhìn thấy, tiếp tục đường mình đi.
Nếu nói là hắn rất yêu cô, thì cũng không hẳn.
Hắn chỉ cảm thấy cô là một cô gái tốt, vậy thôi.
Nếu nói lúc đó hắn hoàn toàn không còn cảm giác nào với cô thì cũng không đúng... nhưng hắn biết rất rõ rằng, cảnh sát và tội phạm hoàn toàn khác nhau, họ tuyệt đối không thể có kết cục gì tốt đẹp!
Cho đến một ngày, hắn cùng đồng bọn đang nghênh ngang trên phố, bỗng thấy Tư Đồ Thuần đang đuổi bắt một tên cướp, hắn tò mò đứng lại xem. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ nữ đánh người đẹp như vậy. Mái tóc xoăn dài tung bay trong gió, nhìn còn thú vị hơn cả những điệu nhảy bốc lửa...
Vài phút sau, cô còng tay tên kia lại, nhặt chiếc mũ cảnh sát đội lên đầu rồi dẫn người rời đi. Nhưng trước mặt hắn vẫn như hiện lên từng động tác dứt khoát của cô.
Tô đứng bên cạnh lim dim mắt nói: “Ồ! Khu vực chúng ta có một nữ cảnh sát ngon lành phết, chân đá đẹp thế, thân hình mềm mại thế, lên giường chắc chắn sẽ làm cho đàn ông...”
Ức, một tên đệ tử khác liền vung tay đánh cho Tô một cái: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, người ta là cảnh sát, không cẩn thận là chết!”
An Dĩ Phong đang như người mất hồn, nghe thấy thế đột nhiên cười khẩy: “Cảnh sát thì sao chứ? Tao phải thử xem cảnh sát có phải là phụ nữ hay không?”
Hai tên đệ tử sửng sốt, lại gần nhìn kỹ hắn: “Anh Phong, anh nói thật đấy à?”
“Thật!” Hắn cười nham hiểm: “Tao nhất định phải thử xem thịt thiên nga có mùi vị thế nào!”
Tô lắc đầu: “Anh Phong, hôm nay anh uống nhiều rượu quá à?”
Rượu uống chưa say nhưng lòng đã say... An Dĩ Phong lặng lẽ nhìn bàn tay hắn, lòng bàn tay ấy như còn in rõ sự nhẹ nhàng và hơi ấm của cô... Có kết quả hay không không quan trọng, dù sao không có việc gì làm cũng chán, vậy thì hắn cứ thử một lần xem sao.
Sau này hắn mới hiểu rằng, hắn yêu Tư Đồ Thuần kỳ thực không phải là vì tình yêu sét đánh, mà là vì con người thường không để ý đến những thứ mình đã có, luôn cố theo đuổi thứ mà họ chưa đạt được.
Chính vì thế mà người mù luôn hướng về phía ánh sáng, người gian ác luôn ngưỡng mộ chính nghĩa. Hắn cứ nhìn thấy Tư Đồ Thuần là lại thấy hưng phấn, tim đập nhanh hơn, biết rõ là sẽ không có kết quả, biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng hắn vẫn muốn trêu đùa!
An Dĩ Phong cứ nghĩ rằng theo đuổi một cô gái rất dễ dàng, chỉ cần lãng mạn và thêm những lời thề non hẹn biển là chẳng cô nào từ chối được, không ngờ quá trình theo đuổi Tư Đồ Thuần lại thê thảm như vậy.
Ngày đầu tiên, hắn ôm một bó hoa hồng vĩ đại đứng chờ hơn một tiếng đồng hồ dưới khu nhà cô, lúc nhìn thấy cô trong bộ cảnh phục nghiêm trang đi xuống, hắn cố kiềm chế phản ứng chạy trốn theo bản năng của tội phạm, lấy hết dũng khí tiến về phía cô.
Cô đưa mặt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nghiêng người bước qua.
“Anh yêu em!”
Cô dừng bước, nhưng không quay lại nhìn hắn. Một lúc lâu sau, cô mới bình thản đáp: “Chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới.”
“Chỉ cần được ở bên em, anh nguyện trả bất cứ giá nào!”
Cô nhún vai, rồi bước đi không chút quyến luyến. Hắn vứt bó hoa vào thùng rác, xem ra những lời “đường mật” mà thằng Tô dạy hắn chẳng có tác dụng gì. Vẫn phải tìm cao thủ tình trường Hàn Trạc Thần để học vài chiêu.
Ngày thứ hai, với quyết tâm bừng bừng, mới sáng sớm hắn đã đi tìm Tư Đồ Thuần để tỏ tình. Hắn kéo tay cô đến một ngõ nhỏ bên đường, “thề non hẹn biển” cả một buổi sáng, chân tình đến mức chính hắn cũng phải cảm động, thế mà cô không nói lời nào.
Hắn sốt ruột quá, nắm chặt tay cô, hỏi to: “Em nói câu gì đi, được không?”
Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, nhưng không phải là nói với hắn mà là nói điện thoại với tổng bộ: “Tôi gặp một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, xin lập tức cho người đến đưa anh ta vào bệnh viện để kiểm tra, tránh gây hại cho người khác! Địa điểm là...”
“Em!” Hắn tức giận nghiến răng kèn kẹt, nhưng Tư Đồ Thuần vẫn trơ như khúc gỗ.
Hắn nhìn cô, ánh nắng chiếu vào bộ cảnh phục màu xanh trên người cô càng uy nghiêm. Còn bộ quần áo đen sì của hắn thì dưới ánh nắng tươi sáng ấy cũng chẳng thấy tôn thêm vẻ gì.
Họ thật sự không phải là người ở cùng một thế giới.
An Dĩ Phong buông tay cô ra, nói: “Em nói đúng, tôi là một thằng điên. Trên thế giới có vô số phụ nữ, vậy mà tôi lại đi thích một nữ cảnh sát.”
Tư Đồ Thuần quay mặt đi, đến một cái nhìn áy náy cũng không để lại cho hắn. Thà cô cứ cho hắn thấy một tia cảm động, để hắn có thể tin là hắn không bị điên, nhưng cô không làm vậy.
Hắn nổ máy, vừa quay xe thì bỗng nhận thấy gương chiếu hậu mới hôm qua còn đầy bụi bẩn, bây giờ đã bóng loáng, không còn chút bụi nào. Hắn đưa tay miết lên cửa xe, vừa còn bụi, rõ ràng là không có ai rửa xe giúp hắn. Lạ thật, ai rỗi hơi mà lại đi lau gương chiếu hậu cho hắn chứ? Mà lại còn lau rất kỹ nữa.
Từ khi quen biết Tư Đồ Thuần, An Dĩ Phong không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Bởi cứ mỗi khi không có việc gì làm là hắn lại đến quấy nhiễu cô. Lần nào cũng bị cô phớt lờ, nhưng hắn vẫn thấy hứng thú với màn độc diễn của mình. Tóm lại, cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cô là tâm trạng hắn lại phấn chấn lạ thường.
Nhiều lúc, nửa đêm không ngủ được, An Dĩ Phong lại đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn sang căn nhà đối diện. Gió lạnh từ ngoài thổi bay khói thuốc. Cửa sổ bên nhà đối diện, chiếc rèm trắng vẫn rủ xuống, chẳng thấy một chút ánh đèn. Muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa về, không biết giờ này cô đang làm gì? Có phải cảnh sát ngày nào cũng bận rộn nghiên cứu đống hồ sơ giết người, trong đó liệu có những vụ giết người mà hắn đã ra tay không?
Có lần, hắn nhìn thấy Tư Đồ Thuần đứng ở bên cửa sổ ngẩn người, sắc áo ngủ màu vàng nhạt thanh nhã như hoa cúc, mái tóc vừa gội buông trên vai, quyến rũ không nói nên lời.
Hắn cười vẫy tay với cô, cô lập tức kéo tấm rèm lại. Hơn nữa sau đó, mặc dù là ban ngày hay buổi tối, tấm rèm ấy cũng không giờ được kéo ra. Điều đó có thể nói rõ cô ghét hắn thế nào!
Một buổi tối, An Dĩ Phong xem xong trận bóng, nhìn đồng hồ, lại nhìn sang lầu đối diện. Đã chín giờ hơn, phòng của cô vẫn chưa sáng đèn. Hắn thấy thật buồn chán, vừa định đóng cửa sổ thì chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh chiếc xe của hắn ở dưới sân, bộ cảnh phục thật uy nghiêm.
Hắn đột nhiên cảm thấy dòng máu nóng sôi trào trong người, chạy với tốc độ nhanh nhất xuống dưới.
Lúc hắn xuống đến nơi, Tư Đồ Thuần vẫn đang đứng bên cạnh chiếc xe của hắn. Cô hà hơi lên mặt gương, sau đó dùng chiếc khăn tay trắng, cẩn thận lau. Cô lau rất cẩn thận, giống như đó là bảo bối rất quý giá của mình vậy.
Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô, khung cảnh thật yên tĩnh.
Hắn cứ nhìn, cứ nhìn, rồi chợt thấy ngực đau nhói. Hắn không rõ đó là cảm giác gì, và cũng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhói đau đến không thể nói nên lời.
Tư Đồ Thuần như cảm nhận được hắn đang đứng đó. Cô khựng lại một chút, rồi chậm rãi quay lại. Vừa nhìn thấy hắn, cô bối rối nắm chặt chiếc khăn trong tay, nói: “Gương chiếu hậu của anh bẩn quá, không thể quan sát tốt, như thế dễ bị tai nạn.”
Hắn đăm đắm nhìn cô, nhìn rất lâu.
Thế giới trở nên rộng lớn hơn, dường như chỉ còn lại hai người họ đứng đó nhìn nhau.
Như đã qua một thế kỷ, An Dĩ Phong mới hỏi: “Em cũng thích anh, đúng không?”
Cô cắn đôi môi mềm mại của mình, nói nhỏ: “Chúng ta...”
“Đừng nói với anh là chúng ta không cùng một thế giới!” An Dĩ Phong khó chịu ngắt lời cô. “Anh chỉ muốn biết là rốt cuộc em có chút tình cảm nào với anh hay không thôi!”
Cô đi qua hắn, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi là cảnh sát, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ cho anh vào tù.”
Hắn nắm lấy tay cô, nắm chặt những ngón tay mềm mại của cô. “Anh không quan tâm.”
“Nhưng tôi thì quan tâm!” Cô ngẩng lên lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn. “Đừng để tôi phải nhìn thấy mặt anh, tôi vô cùng ghét những người như anh.”
An Dĩ Phong bật cười, một nụ cười vô cùng ấm áp. “Bởi vì anh quá đẹp trai?”
Tư Đồ Thuần không trả lời. Nhìn những ngón tay nắm chặt của hắn, lòng cô cũng xao động.
Hắn ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Đừng đấu tranh vô nghĩa như vậy, sớm muộn gì thì em cũng là của anh.”
Cô đẩy An Dĩ Phong ra, luống cuống chạy thật nhanh về phía hành lang.