“Em đừng nôn nóng, lát nữa ăn xong, anh sẽ cởi quần áo ra cho em ngắm, dáng anh được lắm đấy!”
“...”
Gã đàn ông này, thật không nói được gì nữa!
Ăn xong, Tư Đồ Thuần đi rửa bát. Từ nhà bếp đi ra, cô nghe thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện điện thoại.
Hắn nói: “Không phiền gì cả. Mọi người cứ chơi đi, em... em có chút việc, không qua đó được.”
“...”
“À, đúng rồi, anh Thần, em muốn hỏi anh một việc, anh có biết số điện thoại của tên khốn Kỳ Dã không?”
“...”
“Có người nhờ em nghe ngóng chút thông tin.”
“....”
“Ừ...”
Hắn nhìn cô, chỉ vào chiếc bút để trên cái gạt tàn, đọc từng số từng số một, cô lập tức hiểu ý, ngồi xuống lấy bút ghi số điện thoại lên tay.
“Cảm ơn!”
Tắt điện thoại, An Dĩ Phong ngồi xuống sofa, nói: “Ngày mai em thử tra nhật ký cuộc gọi xem có số điện thoại nào của người ở sở cảnh sát không, nếu không có, anh sẽ tìm cách khác giúp em.”
Cô nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay và nói: “Xã hội đen bọn anh nắm bắt thông tin nhanh thật, có thể hỏi bất cứ lúc nào, chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra được số điện thoại của hắn, nhưng lại là số mà hắn không dùng lâu lắm rồi.”
“Em đừng nghĩ là dễ. Đây là anh giúp em hỏi, chứ nếu là người khác, anh Thần tuyệt đối không nói đâu.”
An Dĩ Phong tiến gần cô hơn, cô không nhận ra, tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao anh ta biết được?”
“Anh đoán là anh ấy hỏi mấy cô gái trong hộp đêm. Anh Thần trí nhớ rất tốt, bất kể là người khác có vô tình nói gì, làm gì, anh ấy đều nhớ như in. Không có chuyện gì xảy ra trong giới xã hội đen mà anh ấy không biết, một số điện thoại thì có là gì chứ, em muốn hỏi đêm qua Kỳ Dã ngủ với đứa nào, anh ấy cũng biết hết.”
Tư Đồ Thuần ngạc nhiên, cô từng gặp Hàn Trạc Thần. Hắn thuộc mẫu người đàn ông thâm trầm, theo lẽ thường thì sẽ rất ghét những chuyện ngồi lê đôi mách vớ vẩn, làm sao hắn thích quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy chứ!
Vì đang chuyên tâm nghĩ ngợi, cô hoàn toàn không nhìn thấy “móng vuốt” của An Dĩ Phong đang hướng về phía mình.
Đến lúc tóc xõa xuống bờ vai, che hai bên má, cô mới phát hiện chiếc kẹp tóc của mình đang nằm trong tay hắn. Hắn đưa tay vén những sợi tóc trên trán cô, nói: “Mái tóc đẹp thế này, tại sao lại phải kẹp lên chứ?”
“Tôi sợ anh nhìn thấy thì thú tính lại phát tác.”
Cô giật lại kẹp tóc. Cô vừa kẹp lại tóc lên thì An Dĩ Phong liền xông vào, ôm lấy cô.
“Đừng nói là tóc, chỉ cần nhìn thấy em thôi thì thú tính trong anh đã phát tác rồi.”
Hơi thở mạnh mẽ đầy nam tính của hắn làm cô nhớ đến nụ hôn mãnh liệt mấy ngày trước, tâm trí cô đảo điên, dây thần kinh co rút đến đau đớn.
“An Dĩ Phong...”
Hắn chớp chớp mắt, cởi chiếc áo da trên người ra, rồi đến chiếc áo lót màu đen bên trong.
“Em muốn ngắm thì ngắm đi, không phải ngại đâu.”
Nói xong, hắn đến bên cô, ôm lấy eo lưng thon gọn của cô...
Cô liền đưa tay ra chạm vào hắn. Khi những ngón tay chạm vào cơ bắp săn chắc và nhẵn bóng đó, cô không thể không thừa nhận một điều: An Dĩ Phong tự cao, là bởi vì hắn có thứ để tự cao!
Những thớ thịt rắn chắc màu đồng, đặc biệt là cơ bụng cuồn cuộn kia làm hắn càng hấp dẫn...
“Thuần...”
Mỗi lần nghe An Dĩ Phong gọi như thế là toàn thân cô lại run lên. Lần này nghe hắn gọi, cô không thấy buồn nôn như những lần trước mà cảm thấy sợ hãi.
Hắn đưa tay vuốt mái tóc cô, vén ra sau tai, toàn thân cô cứng đờ, quên cả phản kháng. Tay hắn chầm chậm di chuyển chuyển xuống ngực cô, bàn ray to rộng của hắn đặt lên nơi mềm mại đó. Người cô như có dòng điện chạy qua, tê dại...
Trong khoảnh khắc, chút lý trí cuối cùng tưởng chừng biến mất, cô lại đột nhiên tỉnh táo. Cô giơ chân, thúc mạnh đầu gối vào chỗ hiểm của hắn.
“Á!” Kêu lên một tiếng, An Dĩ Phong đứng phắt dậy, mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn nghiến răng chỉ tay vào cô, một lúc lâu sau mới nói thành lời: “Rốt cuộc em có phải là phụ nữ không hả?!”
“Đúng! Chính vì tôi là phụ nữ nên mới không thể để anh động vào! Đối với đàn ông các anh, có được rồi là xong, sau một đêm chơi bời trăng hoa, sáng mai tỉnh dậy có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục những ngày tháng phóng đãng của mình. Tôi không thể, tôi lên giường với anh... sau này tôi không thể ngồi trong phòng thẩm vấn, coi anh là phạm nhân để lấy khẩu cung được nữa.”
“Tại sao em cứ nhất định coi anh là phạm nhân để lấy khẩu cung?”
Cô kẹp lại tóc, lạnh lùng đứng dậy đối mặt với An Dĩ Phong.
“Chúng ta không phải người ở cùng một thế giới, chúng ta sẽ chẳng có kết cục gì hết.”
“Kết cục có quan trọng không? Đối với anh, được yêu em là đủ rồi. Cho dù không thể mãi mãi có được em, nhưng có thể cùng em trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ là anh mãn nguyện lắm rồi.”
Cô lảng tránh ánh mắt chân thành, tha thiết của hắn. Những lời nói kiên định của hắn khiến lòng cô như thắt lại. Cô nói: “Anh chỉ cần yêu là đủ! Tôi không thể... Tôi không mong tình yêu nhất định phải có kết quả, nhưng nếu biết trước không có kết quả, nhất định tôi sẽ không yêu!”
An Dĩ Phong không nói thêm gì nữa, cúi đầu đi vào phòng tắm. Sau khi xả nước, hắn bước ra, nước thấm ướt trên tóc và mặt hắn, từng giọt từng giọt chảy xuống bộ ngực nhẵn bóng. Cô nhìn mà muốn chạm tay lên thân hình đẹp đẽ ấy!
“Đi, anh đưa em về!”
Hắn lấy chiếc áo da khoác lên người, vẻ nam tính, đẹp trai không cách nào che giấu được.
Khoảng cách giữ hai nhà cũng không xa nhau lắm, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy mà đi rất lâu. Cuối cùng cũng xuống đường, Tư Đồ Thuần quay đầu lại nhìn An Dĩ Phong. Cô phát hiện hắn đang đứng ở phía bên kia đường, cách cô rất xa.
Hắn đứng từ xa nhìn cô, ánh mắt đong đầy khao khát và yêu thương.
Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn.
Trong màn đêm tối đen như mực, màu đen trên người hắn càng thêm âm u, cô tịch.
Có lẽ, ở một góc khuất nào đó, trong bóng đêm tĩnh lặng, họ có thể gần gũi, mãnh liệt, nhưng trước mặt người khác, họ buộc phải giữ khoảng cách như vậy.
Bởi vì cô là cảnh sát, còn hắn là tội phạm.
Cô có thể đứng dưới ánh đèn sáng, còn hắn phải đứng trong bóng tối.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy mắt mình như có lửa đốt, đau nhức, một thứ gì đó xa lạ đọng lại trong đáy mắt cô.
Vừa lúc đó một chiếc xe buýt dừng trước mặt cô. Vì không muốn cho hắn nhìn thấy sự yếu đuối đau thương của mình, cô bước nhanh lên xe.
Ngồi trên xe, qua cửa sổ, cô thấy hắn đang chạy nhanh theo xe, rồi đứng giữa đường nhìn cô dần khuất xa.
Bóng hắn càng lúc càng xa, xa đến khi chìm hẳn vào bóng đêm.
Cô ôm lấy mặt, nước mắt lăn dài...
Trước mặt hắn, cô luôn giả vờ lạnh lùng, giả vờ cứng rắn, nhưng trong góc khuất hắn không nhìn thấy, cô cũng mềm yếu, cũng bàng hoàng, đau đớn.
Từ khi hắn hôn cô, tâm hồn cô luôn xốn xang, không thể bình yên trở lại.
Hắn gọi điện cho cô rất nhiều lần, nhưng cô không dám nhấc máy. Cô sợ nếu nhấc máy hắn sẽ nói với cô: “Anh nhớ em!”
Hôm nay là sinh nhật hắn, từ cửa sổ của trụ sở cảnh sát cô nhìn hắn lưỡng lự đi đi lại lại bên đường.
Hắn lưỡng lự một tiếng đồng hồ, cô cũng nhìn hắn một tiếng đồng hồ.
Một An Dĩ Phong thôi không bỡn cợt thực sự khác hẳn, một chú âu sầu, một chút cuồng dại, và một chút nhớ thương...
Cô biết hắn không mong muốn nhiều, chỉ là muốn nhìn thấy cô, muốn trêu đùa cô, vậy thôi.
Nếu đó là nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn trong ngày sinh nhật, sao cô lại không cho hắn được thỏa lòng.
Nhưng khi hắn nấu mì cho cô, kể cho cô nghe một thời cay đắng của hắn, cộng thêm thân hình mê hoặc kia, cô mất phương hướng, mê muội...
Xe buýt đi vòng quanh thành phố phồn hoa, hành khách lên xe rồi xuống xe, cô vẫn ngồi yên, im lặng nhìn những con phố lạ lẫm. Cô ước gì xe buýt có thể đưa cô đến một nơi thật xa để An Dĩ Phong đuổi không được, tìm không thấy!
Nhưng xe buýt đi một vòng, hai tiếng sau lại trở về con phố quen thuộc ấy.
Cô lau nước mắt, giấu đi nỗi buồn.
Ngày mai còn phải đi làm, thà về nhà ngủ bù một giấc còn hơn là để nỗi buồn cứ vây quanh mình như thế.
Xe dừng ở điểm mà cô đã lên. Cô đứng dậy, đang chuẩn bị xuống xe thì lại nhìn thấy một chiếc bóng màu đen. Hắn chạy lên, ôm cô thật chặt...
Cô chưa kịp nói gì thì hắn đã cúi đầu chặn lại...
Vì bất ngờ quá, chân cô mềm nhũn, đứng không vững, cô ngã xuống ghế. Hắn ép cô dựa vào lưng ghế, hôn cuồng nhiệt...