Trời ạ, theo đuổi kiểu gì đây? Làm sao bây giờ? Thei đuổi kiểu nào? Theo đuổi kiểu nào... Đầu óc tôi như sắp nổ tung. Thôi thì thế này vậy, bắt đầu từ việc xin lỗi "sự kiện bệnh viện" lần trước vậy!
Thế là, lúc giờ tan học vẫn còn xa, tôi bèn lén lút chuồn ra ngoài qua cửa sau của lớp học. Tôi phải phi như bay đến lớp học của Kim Thuần Hy trước khi hắn ra về mới được.
Kim Thuần Hy và tôi cùng trường, chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng yêu của trường Trung học Sâm Vĩnh, chỉ có điều hắn ta học lps A008 Thiên tài năm thứ ba, còn tôi học lớp "rác" E033 năm thứ nhất.
Đến nới cũng may họ chưa ta học.
Lớp A008 tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có bà cô đứng trên bục giảng đang say sưa giảng bài đến nỗi nước bọt văng ra phèo phèo. Một hàng những mái đầu đen đangnhìn lên bảng, hình như ai ai cũng lắng nghe rất chăm chú, lớp thiên tài quả là phi phàn thật!
Xuyên qua cữa kính, tôi nhìn thấy ngay Kim Thuần Hy.
"Nhìn mau! Là Kim Thuần Hy đó! Hạnh phúc quá! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh ấy lúc lên lớp rồi..."
Không biết từ lúc nào mà bên cạnh tôi bỗng xuất hiện mấy cô em mắt tràn trề tình yêu, không ngờ cũng trốn học ra sớm đến ngắm Khim Thuần Hy, chứ không phải chỉ cosminhf tôi.
"Woa, gương mặt nhìn nghiêng của anh ấy đẹp quá! Nếu bạn trai tớ được mootjphaanf mười anh ấy cũng tốt quá rồi."
"Chẳng lẽ anh ấy kiếp trước là thiên sứ? Tại sao đường nét trên gương mặt anh ấy như được thần thánh tạc ra vậy, mày thanh mắt sáng, mê người đến độ không hiểu nổi! *O_O*"
Trời đất, nghe những lời đám mê trai này nói, tôi muốn nôn ngay lập tức.
"Nếu anh ấy chịu nhìn tớ, một lần thôi cũng được, cả đời này tớ đã sung sướng lắm rồi..."
Làm ơn đi trời! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà? Có cần khoa trương thế không? Tuy đành phải thừa nhận là anh ta đẹp trai hơn tí tẹo so với những anh chàng đẹp trai khác, nhưng cũng đâu đén mức dán cả mắt vào cửa kính vừa chảy nước miếng vừa than thở thế đâu? Cái đám nữ sinh này, đúng là không chịu nổi...
"A, Kim Thuần Hy nhìn về phía này..." Bỗng một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, đám mê trai vội vã rụt mấy gương mặt đơ bừng xuống cửa sổ.
Gương mặt đẹp trai đó đột ngột quay nhìn ra cửa sổ mà không báo trước, tôi không kịp trốn đi, đụng ngay ánh mắt đó, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi như có một cảm giác bị điện giât... *O_O*
"Trời ơi, một đôi mắt đen nhánh như thế, một đôi mắt sâu thẳm đến thế, một đôi mắt sáng lấp lánh như thế, một đôi mắt mơ màng như thế, rõ ràng trong ấy là sóng thủy triều, thủy triều sinh động mê hoặc u buồn kỳ bí, khiến người ta vô thức ngụp lặn... ngụp lặn... ngụp lặn..."
Cái bạn mê trai chết tiệt này, sao mà lại thốt ra những lời thế nhỉ? Nghĩ là đang xem phim truyền hình lúc tám giờ thật ấy à?
"Anh ấy đang nhìn tớ!"
"Nhìn tớ thì có!"
"Các cậu sai hết! Là nhìn tớ!"
Bồ Tát ơi! Con sắp hết chịu nổi đám mê trai cạnh con rồi đâu! Nếu Người có hiển linh, thì hãy bắt bon chúng biến mất đi!
Nhưng Bồ tát không linh nghiệm, ngược lại số lượng mê trai đã tăng gấp mấy lần chỉ trong vài phút...
"Ding ling ling..." Tiếng chuông tan học cuối cùng đã reo vang, cả ngôi trường bắt đầu sôi sục.
Tôi vội vã vẹt đám mê trai đang chần chừ đứng đó ra, có lẽ bon nó chuẩn bị tặng quà cho Kim Thuần Hy, chạy vào trong lớp học, đến thẳng chỗ Kim Thuần Hy lúc này đang sắp xếp túi xách.
"~^O^~, Hi~, Kim Thuần Hy, anh còn nhớ tôi chứ?" Tôi đứng ngay trước mặt anh ta, nở nụ cười "giết người" nổi tiếng của Quách Tiễn Ni.
Căn cứ vào khinh nghiệm, chỉ cần tôi bật sáng nụ cười giết người này, những đứa phàm phu tục từ chắc chắn sẽ yêu tôi đến mức không thuốc nào cứu chữa nổi! Chẳng hạn Lý Tú Triết... Khoan đã, đang lúc quan trọng, tôi nghĩ đến cậu ta làm gì?
"Không nhớ.-_-" Anh ta liếc nhìn tôi một cái rất lạnh lùng, quẳng câu nói này vào mặt tôi, rồi tiếp tục cúi đầu xếp sách vở.
"Không phải chứ? Anh không nhớ gì thật à? Anh nghĩ kỹ lại xem." Tôi mở to mắt, sửa lại mái tóc, nhìn anh ta chằm chằm.
Cái tên chết tiệt này, chắc chắn anh ta đang nói dối, nhất định là thế. tôi không thể tầm thường đến thế chứ? Lúc đầu chính anh tìm đén tôi mà.
"Tôi phải về, đừng đứng đó cản trở." Anh ta hất túi xách lên một bên vai, cầm chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị bỏ đi.
"Không được đi." Tôi dang hai tay ra, chặn ngay đường đi. Xung quanh mọi người bắt đầu vây lại, có người còn huýt sáo với chúng tôi.
"..." Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi lạnh lẽo, đến mức tim tôi nhu thể mọc gai.
"Chắc anh không thể quên tôi chứ nhỉ? Anh không nhớ ai đã khiến anh ngã bổ chửng ở bệnh viện Ái Nhân à? Anh không muốn báo thù sao?" Tôi đắc ý cười nói với anh ta. ~^.^~
"Woa, đường đường là Kim Thuần Hy đại thiếu gia cũng bị người ta làm cho ngã bổ chửng ư? Mà lại còn là một con nhóc nữa chứ?" Có người kêu lên một cách "sung-sướng-trên-sự-đau-khổ-của-người-khác".
"Cái con bé xấu xí này ở đâu ra nhảy ra vây? > Dám làm cho hoàng tử của chúng ta ngã à?" Sau lưng cũng vang lên giọng nói của đám mê trai.
Đáng ghét, dám nói Quách Tiễn Ni, thợ săn ác quỷ sắc đẹp tuyệt luân xinh tươi phi phàm đã từng mê hoặc tất cả nam sinh ở trường Trung học Đông Nguyên là xấu xí ư? Rốt cuộc là cái đứa mê trai chết giẫm nào nói vây? Không lấy gương ra tự soi mình đi. Hừ!
"-_- Tôi chưa bao giờ nhớ những người và những chuyện vô nghĩa, tránh ra." Đáng ghét, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt này vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Không tránh, không tránh, không tránh thì sao!!!
Vô nghĩa? Một mĩ nữ mê hoặc ngàn vạn nam sinh như tôi đây đối với anh ta chỉ là một người vô nghĩa, không đáng để nhớ đến hay sao? Xem ra tên Kim Thuần Hy này còn khó nhằn hơn tưởng.
Chiêu thứ nhất không xong, tôi vẫn còn chiêu thứ hai. Xem vẻ mặt "ủ rũ đáng thương" của tôi lơi hại đến đâu! Cho dù thế nào đi nữa, cứ cúi gập người 90 độ xin lỗi đã, như thế có vẻ thành ý hơn nhỉ.
"Thực ra, thực ra hôm nay tôi đến là để chân thành xin lỗi anh, hôm tôi có lỗi. Xin lỗi nhé!" Tôi nói với anh ta với vẻ dịu dàng khác thường, cố gắng làm ra rất chân thành.
"-_-..." Cái tên chết tiệt, chẳng lẽ anh ta quen không phản ứng gì khi người ta nói chuyện sao?
"Thực ra... hôm ấy tôi thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tôi quá sợ hãi nên liều mạng chạy mất... Tôi cũng không biết tại sao hai chị y tá đó lại đâm sầm vào anh..."Theo những gì Tịnh Mỹ dạy bảo, chỉ cần con gái cố nói giọng dịu dàng thỏ thẻ một chút là nam sinh tuyệt đối không có sức đề kháng!
"Để biểu hiện thành ý của tôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối, không biết anh có chịu nể mặt tôi không?" Tôi có thể nói một hơi những lời đã được chuẩn bị sẵn một cách thành thạo trôi chảy như thế, chắc tôi nhận được giải Oscar cho nữ diễ viên chính xuất sắc nhất quá!
"..." -_-
Trời ơi, cái tên chết tiệt thích làm ra vẻ lạnh lùng này sao mãi mà chảng thấy phản ứng gì? Cúi lưng lâu như thế, đầu thiếu máu muốn ngất đi rồi đây này!
"Í? Kim Thuần Hy đâu? Kim Thuần Hy đi đâu rồi? Lúc ngẩng lên tôi mới phát hiện ra tên ấy đã biến đi đâu mất. O_O Trời ơi, chẳng lẽ anh ta có thuật tàng hình ư?
"Kim Thần Hy ư? Đã lách sang một bên đii mất rồi. ;-)" Bên tôi chỉ còn lại đám ngốc tò mò xem kịch thôi.
Cái tên này, dám làm tôi mất mặt giữa bao nhiêu người thế này? ~~:-( Cái tên chết tiệt, chết tiệt! Đúng là một sự mở đầu khó khăn. Tôi không can tâm, không can tâm, không can tâm... >_<
Nhưng không can tâm cũng phải chịu thôi, vì đến khi tôi thở hồng hộc chạy ra được đến cổng trường, anh ta đa lái chiếc xe đua màu trắng biến mất không gợn khói, chỉ còn lại tôi săc mặt tái xám đứng đờ ra đó...
A~ trời ơi ~! Cuộc chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại! Kim Thuần Hy! Anh dàm sỉ nhục tôi hả? Hừ ~ ~! "Thợ săn ác quỷ" của tôi tuyệt đối không phải dạng hữu danh vô thực đâu.
Không sao! Lúc đầu tuy thất bai, tôi vẫn còn "Kế sách bí mật theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử" mà Tịnh Mỹ đẫ chuẩn bị sẵn cho tôi, đó là tác phẩm tâm huyết của tôi và Tịnh Mỹ, tôi không tin chiêu nào cũng vô hiệu với anh ta. Hừ! p(>-<)q Chúng ta cứ đi đi rồi biết! ha ha!
Hành động theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử đã bắt đầu xuất chiêu một cách rầm rộ rồi đấy...