Sau khi ăn xong bữa sáng, Lệ Thâm và Dư Vãn lập tức lái xe quay về thành phố A.
Mẹ Dư lại đưa cho cô một đống rau dưa trái cây và cả thịt tự làm. Lúc hai người tới xách theo túi lớn túi nhỏ, lúc trở về vẫn xách theo túi lớn túi nhỏ như cũ.
Hai người đi thành phố C không dẫn Lili theo. Mặc dù chỉ có một ngày nhưng công chúa nhỏ Lili vẫn dỗi hai người, cuối cùng nhờ thịt của mẹ Dư chinh phục nó.
"Mẹ em cho bọn mình rất nhiều đồ ăn, đủ để ăn cả tuần luôn rồi." Dư Vãn kiểm kê đồ vật rồi thay quần áo xuống dưới nói với Lệ Thâm: "Trưa nay chúng ta ăn mấy thứ này đi, hâm nóng một tí là ăn được."
"Được thôi." Lệ Thâm cười cười và đi tới gần đưa cho cô một hộp quà xinh đẹp: "Tặng cho em, Giáng Sinh vui vẻ."
Dư Vãn hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ hôm nay là lễ Giáng Sinh: "Từ sau khi quen biết anh, lễ giáng sinh như thể hoàn toàn không còn cảm giác tồn tại. Em vẫn chưa chuẩn bị quà giáng sinh cho anh nữa."
Lệ Thâm cười nói: "Không sao, ngày sinh nhật hôm qua anh thật sự rất vui vẻ. Em mở ra xem đi."
"Ừm." Dư Vãn nhận lấy cái hộp rồi đầy mong chờ mở ra. Khi thấy sợi dây chuyền trong hộp, Dư Vãn mở to mắt: "Nó thật đẹp."
Cô cẩn thận lấy dây chuyền ra khỏi hộp, mảnh kim cương nhỏ được nạm trên dây chuyền sáng lấp lánh dưới ánh đèn: "Hoa hồng này đáng yêu quá."
Mặt dây chuyền là hình đóa hoa hồng được làm cực kỳ tinh tế, ngay cả gai hoa hồng cũng làm ra được. Mặc dù hoa hồng không to nhưng màu rất đậm, một đóa hoa nhỏ treo trước ngực cũng hết sức bắt mắt.
"Cái này được làm theo yêu cầu, phía sau còn có chữ viết tắt tên của em."
Dư Vãn nghe Lệ Thâm nói vậy bèn lật sang mặt sau, bên trên thật sự có khắc hai chữ YW.
Lệ Thâm không trả lời mà chỉ nói: "Hoa hồng trên tay em có thể khảm vào vừa khớp."
Trên mặt dây chuyền của anh đúng thật là có một lỗ nhỏ, Dư Vãn thử để hoa hồng vào lại không ngờ không lệch tí nào. Cô ngước lên nhìn Lệ Thâm và không thể không mỉm cười: "Anh thật sự rất thích nha."
Cô đã sắp quên tên trong trò chơi của anh là Tiểu vương tử.
Lệ Thâm nói: "Một hành tinh và hoa hồng thuộc về hành tinh này không phải rất lãng mạn ư? Trên mặt dây chuyền của anh cũng có khắc tên mình, cái này không phải địa cầu mà là một hành tinh có tên là Lệ Thâm, mà em chính là đóa hoa hồng duy nhất trên hành tinh này."
Không thể không thừa nhận trái tim của Dư Vãn bị những lời này của anh khiến cho rung động sâu sắc. Cô nhìn anh một hồi mới mở miệng: "Sau này anh không hát nữa thì có muốn suy xét làm kế hoạch sư hay không? Ý tưởng của anh nhất định sẽ cực kỳ lãng mạn."
Lệ Thâm cười đeo dây chuyền giúp cô rồi hôn lên trán cô: "Anh chỉ lãng mạn được với những chuyện liên quan tới em mà thôi."
Dư Vãn vươn tay ôm lấy eo anh và vùi đầu vào ngực anh: "Cảm ơn món quà của anh, em rất thích sợi dây chuyền này, nhưng càng thích anh hơn."
Lệ Thâm không nhịn được mà nhếch môi, anh ôm lấy người trong lòng ngực và bình tĩnh nói bên tai cô: "Anh cũng rất thích em."
Giọng nói của anh êm tai như thế, chỉ cần mấy âm tiết và thậm chí là thở ra cũng đủ khiêu khích trái tim Dư Vãn. Lệ Thâm nhìn tai Dư Vãn ửng hồng dưới hơi thở của mình, ánh mắt anh càng thêm âm u: "Vãn Vãn, chúng ta làm chuyện khác trước rồi hẳn ăn cơm."
"... Ừm."
Sau khi trải qua hai ngày sinh nhật này, có thể nói là thể xác và tinh thần của Lệ Thâm đều được thỏa mãn. Khi giáng sinh kết thúc, chuyện anh muốn đi ăn máng khác qua Quang Thần đã diễn ra càng ác liệt hơn trên mạng.
"Đúng vậy, cha xứ chỉ phụ trách phần nghi thức mà chúng ta còn muốn dùng cơm trong khu vườn tại biệt thự không phải sao? Trong tiến trình có phần trình diễn, chúng ta vẫn cần một MC để thay đổi bầu không khí sẽ tốt hơn."
"Đúng là vậy, nhưng Trần Túy là MC rất nổi tiếng của ABA..."
"À, cô không cần lo lắng việc này, Cố Tín thường xuyên đi quay ở ABA nên có quan hệ với anh ấy không tệ, bọn tôi sẽ mời anh ấy tới hiện trường."
Dư Vãn trao đổi với Thẩm Thi Thi xong thì lập tức về nhà, Lệ Thâm vẫn chưa trở về. Cô dắt Lili ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về ăm cơm chiều. Đến khi trời tối đen, Lệ Thâm mới quay về.
Dư Vãn đang bưng ly ngồi trên sô pha, cô vừa nghe tiếng anh vào nhà thì ngẩng đầu lên: "Về rồi à? Anh ăn cơm chưa?"
"Ừ, có ăn một chút." Lệ Thâm đi tới ngồi xuống cạnh cô rồi ngửi ngửi bên người cô: "Em đang uống gì vậy? Anh cũng muốn uống."
Dư Vãn hơi buồn cười nhìn anh: "Sữa bò mật ong, em đi pha một ly cho anh nhé?"
"Không cần, anh uống của em." Anh nói xong thì dựa lại gần cái ly trên tay Dư Vãn và uống một hớp: "Ưm, ngon quá."
Dư Vãn vươn tay xoa đầu anh và hỏi: "Em nghe nói anh đã ký hợp đồng với Quang Thần?"
"Vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, anh đã trò chuyện với Kiều Dĩ Thần, khái niệm âm nhạc của anh và anh ta khá tương tự nhau." Lệ Thâm nói: "Chắc là đầu năm sau anh sẽ rời khỏi Tinh Diệu."
"Ồ... Vậy có tiền vi phạm hợp đồng linh tinh hay không?"
"Có, bọn anh đã bàn bạc rồi, em yên tâm." Lệ Thâm mỉm cười nhìn cô sau đó hơi nhíu mày: "Nhưng mà quan hệ giữa Tinh Diệu và Quang Thần vốn dĩ không tốt, anh qua Quang Thần thì chắc hẳn bọn họ sẽ trả đũa."
"Hở? Công ty lớn mà lại hẹp hòi như vậy à?"
"Trước kia khi Đinh Mông rời đi, bọn họ cũng bêu rếu cô ấy một trận." Lệ Thâm không sợ bọn họ bôi nhọ mình nhưng lại lo bọn họ vạch trần ra chuyện của Dư Vãn: "Mấy ngày nay anh sẽ cố hết sức trao đổi với lãnh đạo bên họ."
"Ừm, vậy anh có tham gia buổi hòa nhạc cuối năm không?"
"Có, trước khi hủy hợp đồng với Tinh Diệu, anh sẽ tiếp tục hoàn thành công tác trên tay." Lệ Thâm nói tới đây thì chợt nhớ còn có chuyện quên nói với Dư Vãn: "Em có muốn tới hiện trường xem buổi hòa nhạc cuối năm của ABA không?"
Mỗi lần đến cuối năm, các đài truyền hình lớn đều sẽ tổ chức buổi hòa nhạc cuối năm nhưng sân khấu của ABA lại hoành tráng nhất. Mặc dù vé tham dự buổi hòa nhạc cuối năm không khó lấy như của concert Lệ Thâm nhưng cũng không dễ mua như nhau, Dư Vãn chưa bao giờ nghĩ đến việc tới hiện trường xem: "Anh có vé ư?"
Lệ Thâm mỉm cười nhướng mày: "Bên ban tổ chức tặng cho anh một phòng VIP riêng, em muốn đi không?"
Dư Vãn kích động: "Tốt thế ư!"
"Ừm, tầm nhìn của phòng VIP rất tốt, có cả sô pha và hoa quả tráng miệng, em còn có thể dẫn bạn em đi cùng."
Chu Hiểu Ninh còn đỡ, cô ấy đã biết chuyện của cô và Lệ Thâm, nhưng Triệu Hân hoàn toàn không biết nha!
"Em không nói chuyện của chúng ta cho bạn em sao?" Lệ Thâm hỏi.
Dư Vãn lắc đầu: "Không có, không phải anh nói muốn giữ bí mật à? Chu Hiểu Ninh cũng do tự cậu ấy đoán được."
Lệ Thâm không ngờ cô làm công tác bảo mật đến nơi đến chốn như vậy bèn cười nhẹ một tiếng: "Vậy em cứ nói là do khách hàng tặng đi."
"Ha ha ha vậy Triệu Hân nhất định sẽ lại hâm mộ ghen tỵ cho xem."
Buổi hòa nhạc cuối năm mỗi năm đều là trận chiến ác liệt đối với fans. Để giành được chỗ ngồi trước lan can và treo bảng hiệu cho thần tượng nhà mình, có rất nhiều fans sẽ xếp hàng vào giữa đêm trước ngày diễn.
Fans xếp hàng ban đêm đương nhiên sẽ xảy ra mâu thuẫn, buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu mà fans của một số minh tinh đã đấu đá nhau trên Weibo và chỉ trích lẫn nhau rằng đối phương không có tố chất.
Sau khi Dư Vãn thấy tin này chuyển lên trang đầu Weibo thì cảm thấy làm fans bây giờ thật sự quá vất vả. Cuối năm rồi mà họ phải thức đêm, chịu đựng rét lạnh còn phải xỉa xiên nhau, thật là không dễ dàng nha.
Đến tối ngày 31, cô dẫn Chu Hiểu Ninh và Triệu Hân tới phòng VIP, trên khán đài và hàng phía trước đã được fans treo rất nhiều bảng đèn led, mà trong phòng bên cạnh phòng bọn họ đã bị một đám fans của Lệ Thâm nhận thầu.
Fans Lệ Thâm không thức khuya, không chịu rét lạnh cũng không xâu xé mà là có tiền, thuê ba phòng VIP liên tiếp nhau và trực tiếp treo bảng đèn led ở bên ngoài.
"... Tầm mấy vạn tệ, chắc là bọn họ bỏ ra hơn mười mấy vạn."
"Khụ khụ." Chu Hiểu Ninh bị sặc bánh kem: "Không nói gì hơn, chúc chúng ta năm sau phát tài."
"Đúng rồi, tôi cũng đem theo bảng đèn led của Lệ Thâm, chúng ta treo lên đi." Triệu Hân lấy bảng đèn led của mình ra và treo lên chỗ trống trên lan can.
Không lâu sau, fans Lệ Thâm cách vách phát hiện bọn họ treo bảng đèn led của Lệ Thâm cũng chủ động chạy tới tìm: "Tiểu tỷ tỷ, mấy chị cũng là fans của anh Thâm à? Em thấy bên phòng mấy chị còn trống, có thể để bọn em treo ké được không?"