Mộ Dữu đã suy nghĩ suốt cả đoạn đường, liệu cô có nên kiếm cớ để quay lại trường hay không.
Nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, trường học và căn hộ của Doãn Mặc ở hai hướng ngược nhau, xe chạy càng ngày càng xa, Doãn Mặc chắc chắn sẽ không chịu quay đầu lại.
Cuối cùng Mộ Dữu hít sâu một hơi, cảm thấy vẫn là thôi đi.
Sau khi đăng ký, hai người sẽ phải đối mặt với vấn đề qua đêm với nhau bất cứ lúc nào, chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được.
Hơn nữa, tính tình Doãn Mặc nhạt nhẽo như vậy, có khi sẽ chọn ngủ một mình trong thư phòng như trước.
Trên thực tế, Mộ Dữu cảm thấy suốt ngày ngủ dưới sàn trong phòng sách không tốt, sàn nhà cứng như vậy, ngày hôm sau đi làm anh không cảm thấy khó chịu sao?
Nhưng nếu anh khăng khăng, Mộ Dữu vẫn rất sẵn lòng ủng hộ anh.
Đến lúc đó đề nghị anh mua một cái giường trong phòng sách, cũng có thể coi là bày tỏ sự quan tâm của một người vợ.
Trong lúc thất thần, cô phát hiện Doãn Mặc đã rẽ ở ngã tư đèn giao thông.
Không phải nói là quay trở lại chung cư sao?
Đại khái là nhìn ra cô đang hoang mang, Doãn Mặc nói: "Không phải em muốn ăn thịt hầm sao, đi siêu thị một chuyến trước."
Nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của Doãn Mặc, cô lại lẩm bẩm.
Người có tính cách muộn tao nhìn chung đều là bề ngoài lãnh đạm nội tâm cuồng nhiệt, nhưng Doãn Mặc rõ ràng là người lạnh lùng từ trong ra ngoài.
Khoảnh khắc điên rồ duy nhất có lẽ là đêm uống say hôm đó.
Nhưng trong tình trạng say khướt thì thật là không có tính tham khảo.
Chỉ có thể nói, một người lạnh lùng như anh sau khi uống rượu sẽ có ham muốn giống như người bình thường mà thôi.
Mộ Dữu suy tư, thình lình hỏi một vấn đề: "Tối nay có uống rượu không?"
"Hả?" Thanh âm của nam nhân trong trẻo rõ ràng, lộ ra một chút khó hiểu cùng hoang mang.
Tim Mộ Dữu đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng ứng biến: "Ý tôi là, dượng nhỏ có còn ở chỗ anh không, hai người các anh buổi tối bình thường uống rượu không. Đúng rồi, dượng nhỏ ngủ ở đâu, phòng sách sao?"
Mộ Dữu đột nhiên đã tỉnh táo lại, nếu như hai ngày nay dượng nhỏ ngủ dưới đất trong phòng sách.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tối nay Doãn Mặc sẽ ngủ với cô trong phòng ngủ chính!
Rốt cuộc, trước mặt dượng nhỏ, việc hai người vừa đăng ký liền ngủ riêng là điều hết sức vô lý.
Đang nói chuyện, Doãn Mặc đã đỗ xe ở tầng hầm.
Anh nhẹ nhàng nói: "Cậu ta ở khách sạn."
Sau khi Giản Quý Bạch ngủ dưới sàn trong phòng sách một đêm, liền kêu đau lưng, ngay sau đó liền đặt phòng khách sạn xa hoa.
Anh ấy có công việc cần làm ở đây, khách sạn vừa vặn lại gần chỗ làm việc của anh hơn.
Mắt Mộ Dữu hơi đảo.
Như vậy có nghĩa là, phòng sách tối nay không có người ở!
Doãn Mặc đi vòng qua, giúp cô mở cửa phụ, thấy cô ngây người, liền hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu đi siêu thị cùng Doãn Mặc.
Mộ Dữu nghĩ một đại nhân vật bận rộn mỗi ngày như anh, hẳn là sẽ không tự mình đến một nơi như vậy.
Giống như chú nhỏ của cô, trong mỗi ngôi nhà dưới sự quản lý của anh, về cơ bản đều có các dì chuyên nấu nướng và dọn dẹp.
Để thuận tiện cho công việc, anh có lúc ở biệt thự, có lúc ở công quán, thậm chí có khi trực tiếp ở phòng trong khách sạn, hành tung luôn thất thường.
Mộ Dữu nghi ngờ rằng chú nhỏ lớn như thế này rồi, có thể vẫn còn ngu ngốc không thể phân biệt được sự khác nhau giữa nước tương với xì dầu.
Nhưng Doãn Mặc lại không như vậy.
Gương mặt này nhìn không giống sống dưới phàm trần nhưng cách sống lại rất có vị khói lửa nhân gian.
Lúc này, anh khoác trên mình bộ âu phục sang trọng đắt tiền, với đôi bàn tay thường xuyên ký những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, đang cẩn thận lựa chọn nguyên liệu cho bữa ăn tối nay.
Vốn nên là trăng sáng trên trời, cao quý kiêu ngạo, cao không thể với, nhưng lại tuỳ tiện rơi vào phàm trần, rơi xuống thế giới này.
Hình ảnh này hẳn là có chút kỳ quái, nhưng không hề làm cho người ta cảm thấy không hài hòa, thậm chí còn rất lưu loát, tựa hồ đã trải qua vô số lần.
"Tại sao anh lại thích tự nấu ăn thế?" Mộ Dữu đi theo sau anh, nhìn anh đặt nguyên liệu đã chọn vào xe đẩy.
Doãn Mặc đẩy xe đi trước: "Lúc nấu cơm, đầu óc trống rỗng, xem như là một loại nghỉ ngơi."
Mộ Dữu nhất thời không biết nên nói gì, bất đắc dĩ giơ ngón tay cái: "Vậy phương thức nghỉ ngơi này của anh thật đặc biệt."
Doãn Mặc nói: "Lúc anh còn nhỏ, ba anh thích nấu ăn dỗ mẹ anh vui mỗi khi ông ấy có thời gian rảnh, còn kéo luôn cả anh qua phụ giúp. Anh bận đi học nên không có nhiều thời gian dành cho bọn họ, thỉnh thoảng cùng nhau làm bữa cơm cũng là một hình thức giúp gia đình hoà thuận. Lâu dần thành thói quen."
Nghe anh nói chuyện này, Mộ Dữu đại khái đã hiểu.
Doãn Mặc là một người ít nói, trước mặt ba mẹ mình anh cũng như thế này.
Một người kiệm lời như thế rất dễ không thân cận với ba mẹ mình.
Kéo anh cùng nhau nấu mấy bữa cơm ngon, nói ít làm nhiều, thật sự là một buổi sum họp gia đình nhỏ rất tốt.
Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Ba mẹ Doãn là cặp vợ chồng yêu thương nhau nổi danh trong giới thượng lưu, hai người bọn họ thực sự biết cách quản lý một gia đình hòa thuận.
Nhưng có lẽ họ không ngờ rằng, họ trau dồi kỹ năng nấu ăn của con trai mình tốt như thế, cuối cùng lại trở thành cách anh giải tỏa căng thẳng sau giờ làm việc.
Điều đáng tiếc duy nhất là cậu con trai này của họ, không có thất tình lục dục.
Sinh ra trong một gia đình êm ấm như vậy mà tình yêu còn mù mờ thế, đoán chừng cả đời này cũng không cứu vãn được.
—————
Trở lại căn hộ, Doãn Mặc thay quần áo và đi vào bếp. Lúc anh bận rộn, Mộ Dữu nghiêng người trên ghế sô pha xem TV.
Hách Mộng Thành gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi thăm tình hình của ông nội cô.
Cô đã xin nghỉ phép hai ngày không trở lại trường nên đã nói với bạn cùng phòng về ca phẫu thuật của ông mình.
Mộ Dữu trả lời: 【 Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói cần hồi phục từ từ, sau này thường xuyên kiểm tra định kỳ là được. 】
Hách Mộng Thành: 【 Vậy thì tốt rồi, ngày mai cậu có đến lớp không? 】
Mộ Dữu: 【 Có, sáng mai tớ về sớm 】
Hách Mộng Thành: 【 Đúng rồi, hôm nay thầy Cận ủy ban đoàn thanh niên tìm cậu đấy, tớ nói là gia đình cậu có chuyện nên xin nghỉ phép, thầy ấy bảo bao giờ cậu trở lại trường thì lên văn phòng tìm thầy ấy đấy 】
Mộ Dữu hỏi Hách Mộng Thành: 【 Không nói có chuyện gì sao? 】
Hách Mộng Thành: 【 Không thấy nói 】
Mộ Dữu: 【 OK, tớ biết rồi. 】
Sau khi hàn huyên vài câu với Hách Mộng Thành, Mộ Dữu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hai ngày nay lo lắng cho bệnh tình của ông nội, đã rất lâu rồi cô không có được một giấc ngủ ngon.
Cơn buồn ngủ xâm nhập đại não, cô đã sớm quên mất Doãn Mặc còn đang nấu ăn trong bếp, vô thức đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Doãn Mặc cởi tạp dề đi ra khỏi bếp.
Vốn muốn gọi cô rửa tay để ăn cơm, nhưng khi lại gần liền thấy dáng ngủ bình thản nhu thuận của cô.
Mấy ngày nay ở bệnh viện, cô không trang điểm, lúc này khuôn mặt trời sinh lông mày đen môi đỏ, dung mạo xinh đẹp.
Có lẽ là cảm thấy lạnh, cô cuộn tròn thành một quả bóng, mi tâm hơi nhíu lại.
Doãn Mặc nhìn đồng hồ treo tường, không đánh thức cô, đi tắt TV, nhẹ nhàng kéo chăn ở cuối ghế sô pha đắp cho cô.
Hơi ấm bao phủ toàn thân, đôi mày xinh đẹp dần giãn ra, cô ngủ say hơn.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc từng phút.
Mộ Dữu ngủ một giấc thiên hôn địa ám*, dường như đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ngủ trên ghế sô pha trong căn hộ của Doãn Mặc.
*Thiên hôn địa ám: Tình trạng tối tăm, mờ mịt, đầy rắc rối, phức tạp, khó tìm phương hướng, khó lòng tháo gỡ, giải quyết.
Ánh sáng xung quanh ảnh đạm, chỉ có một ngọn đèn sàn ở đằng xa.
Doãn Mặc mặc bộ quần áo ở nhà sẫm màu, lúc này đang ngồi làm việc trên ghế sô pha, trên đùi anh đặt một chiếc laptop, thỉnh thoảng gõ nhẹ ngón tay lên bàn phím.
Vầng sáng phản chiếu xương ngón tay sạch sẽ rõ ràng của anh, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Anh hơi cúi đầu, lông mày rậm như kiếm, quai hàm nhẵn nhụi mà sắc bén, anh tuấn trầm ổn.
Mộ Dữu hơi nhúc nhích, người đàn ông đang tập trung ở đằng kia quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của cô.
Một lát sau, anh đóng máy tính đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Đói bụng không, dậy rồi thì ra ăn cơm."
Anh bật đèn trong phòng khách, căn phòng đột nhiên sáng như ban ngày, Mộ Dữu vô thức đưa tay lên để chặn ánh sáng mạnh.
Một lúc sau, cô hoà hoãn lại, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ.
Cô đã ngủ trên ghế sô pha ít nhất ba tiếng.
Mộ Dữu duỗi eo, đi rửa mặt.
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Doãn Mặc bưng thức ăn nóng hổi ra, đặt đĩa thịt hầm ở nơi gần cô nhất: "Món em gọi tối nay."
Mộ Dữu vẫn như mới ngủ dậy, nhìn đĩa thịt, nghĩ đến chuyện lúc trước, cô vô thức nói: "Không ngờ anh lại thật sự làm "muộn tao" thịt."
Doãn Mặc vừa gắp một đũa bỏ vào bát của cô, nghe thấy âm thanh liền khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cái gì thịt?"
Mộ Dữu lúc này mới tỉnh táo lại: "Không cẩn thận cắn đầu lưỡi, nói không rõ ràng."
Cô gắp một miếng bỏ vào miệng, hương vị đúng như mong đợi, đôi mắt xinh đẹp dần cong lên.
Doãn Mặc không hỏi thêm nữa, lại cho cô thêm một câu: "Không còn sớm nữa, ăn xong thì đi nghỉ đi."
Nhắc đến việc một lát nữa đi ngủ, Mộ Dữu lại suy tư vấn đề hai người đêm nay ngủ thế nào.
Anh vẫn chưa nói rõ mình muốn ngủ trong phòng sách hay phòng ngủ.
Cô nhỏ với dượng nhỏ mặc dù là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, nhưng sau khi kết hôn thì vẫn sinh hoạt vợ chồng.
Bởi vì hai người đã có một cô con gái hai tuổi rồi.
Doãn Mặc và cô không thuộc về hôn nhân thương mại, chỉ có thể coi là hôn nhân hợp đồng.
Nhưng hai người bọn họ cũng không ấn định kỳ hạn ly hôn.
Nếu ai thích người khác thì ly hôn, trả tự do cho đối phương, loại thoả thuận này thật là hư vô mờ mịt.
Nói cách khác, nếu không có người mình thích, hai người họ liền cứ như thế sống với nhau đến hết đời.
Cả đời chung sống, luôn cần phương diện kia, đúng chứ?
Mộ Dữu không biết Doãn Mặc dự định cùng với cô làm cặp vợ chồng hữu danh vô thực hay là vợ chồng hàng thật giá thật.
Lúc ăn gần xong, Mộ Dữu không thể kìm lòng được, chủ động mở miệng hỏi: "Anh ngủ ở phòng sách hay là phòng ngủ?"
Doãn Mặc dường như dừng lại một chút, ánh mắt sáng rực nhìn sang.
Ánh mắt của anh sắc bén đến mức khiến Mộ Dữu kìm lòng không được muốn né đi.
Lúc này, anh trước tiên thu hồi ánh mắt, hơi hơi cúi đầu, chậm rãi ăn.
Anh không nói chuyện, chắc là đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dữu uống cạn bát canh cuối cùng, chuẩn bị mặc kệ anh về phòng ngủ trước, Doãn Mặc rốt cục mở miệng: "Phòng sách."
Đáp án này ngoài dự liệu, lại hợp tình hợp lý.
Mộ Dữu không cảm thấy rất vui, cũng không phải không vui, cô rất bình tĩnh gật đầu: "À, được."
Cô đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng.
Doãn Mặc ngồi một mình trước bàn ăn một lúc, sau đó đứng dậy thu dọn bát đĩa đi vào phòng bếp.
Vừa dọn dẹp xong, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Doãn Mặc bước tới mở cửa, nhìn thấy Giản Quý Bạch đứng bên ngoài.
Anh vội vàng đi vào: "Lần trước ở đây hình như tôi rơi một văn kiện trong phòng sách của cậu, ngày mai phải dùng đến."
Dư quang thấy chiếc áo khoác của Mộ Dữu ở lối vào, còn có một đôi giày cao gót.
Giản Quý Bạch quay đầu hỏi: "Tiểu Dữu Tử ở đây à?"
Anh suy nghĩ một chút, "Đây là đêm đầu tiên hai người ở cùng nhau sau khi đăng ký kết hôn, tôi thực sự đến không đúng lúc, nếu biết sớm thì đã gọi điện trước cho cậu rồi."
Giản Quý Bạch ảo não vỗ vỗ trán, vội vã đi lên tầng.
Anh định cầm văn kiện rồi nhanh chóng rời đi, không quấy rầy thế giới riêng của hai người họ.
Doãn Mặc ở phía sau khẽ nói: "Cô ấy đi ngủ rồi."
Giản Quý Bạch vừa bước lên bậc thang, lại rụt người lại, quay lại: "Thế sao cậu còn chưa ngủ?"
Doãn Mặc ngồi xuống sô pha, không nói chuyện.
Giản Quý Bạch dường như hiểu ra điều gì đó, quay lại: "Không thể nào, cậu dự định tiếp tục ngủ đất trong phòng sách à?"
"Người anh em." Giản Quý Bạch vỗ vai anh nhắc nhở, "Hai ngươi đã là vợ chồng rồi, bây giờ còn có giấy chứng nhận kết hôn, Mộ Du Trầm cũng không làm gì được cậu nữa."
Doãn Mặc dựa vào sau thành ghế, hai đầu ngón tay nhéo giữa hai lông mày: "Nhanh quá."
Anh sợ Mộ Dữu trong chốc lát không tiếp nhận được.
"Cái này có thể tính là nhanh sao?" Giản Quý Bạch không hiểu mạch não của anh, "Cái đêm cậu uống say thì sao, hai người tiến triển không nhanh à? Lúc ấy đừng nói là vợ chồng, người yêu còn không phải."
"Tối hôm đó tôi uống nhiều quá."
Tối hôm đó Doãn Mặc bị đám Phương Khải Hạ chuốc không ít rượu, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo, sau khi đưa Mộ Dữu về nhà, anh cũng không nghĩ sẽ làm gì cô.
Kết quả cô cũng say, lại còn trêu chọc anh.
Làm sao anh có thể chịu được sự cám dỗ như vậy dưới ý thức hỗn loạn.
Chút lý trí thanh tỉnh còn sót lại trực tiếp sụp đổ.
Giản Quý Bạch suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Là Tiểu Dữu Tử chủ động nói để cậu ngủ phòng sách à?"
Doãn Mặc: "Tôi đề nghị."
Giản Quý Bạch suýt nữa bị anh làm cho nghẹn: "Người ta còn không nói, cậu đây cũng tự giác quá đi? Bây giờ tôi thực sự hoài nghi người nhàm chán như cậu, rốt cuộc có thể dỗ người ta quay về không đấy."
"Có đôi khi cũng phải mặt dày lên, hai ngươi là vợ chồng thì nên ngủ cùng giường chung gối. Nếu cô ấy thật sự không nguyện ý mà đạp cậu xuống giường, đến lúc ấy cậu đến phòng sách cũng không muộn mà."
Giản Quý Bạch cân nhắc vẻ mặt của Doãn Mặc, dần dần hiểu ra điều gì đó.
Anh khoác tay lên vai Doãn Mặc: "Người anh em, lời cậu nói lần trước, thong thả từ từ sẽ đến, ý là là cậu cố gắng giữ cô ấy ở bên mình nhiều nhất có thể, tạo nhiều cơ hội để chung đụng, đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy ăn ngon, đợi cô ấy dần dần phát hiện ra sự tốt đẹp của cậu rồi lại thích cậu lần nữa ấy hả?"
Doãn Mặc không nói chuyện, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Giản Quý Bạch nói: "Phương pháp này chậm đến mức nào chứ, sao cậu không nghĩ về thứ gì đó nhiệt tình hơn đi? Trong kinh doanh, hiệu quả và tốc độ là quan trọng nhất, không phải cậu là người hiểu rõ nhất sao, tất nhiên tình cảm cũng vậy. Cậu nước ấm nấu ếch như thế, quay đầu nước cũng không có để nấu, cô ấy thích người khác trước, muốn ly hôn với cậu, cậu liền hết cơ hội."
Doãn Mặc nghi ngờ ngẩng đầu: "Cho nên?"
"Sao cậu không nghĩ tới—— "
Giản Quý Bạch liếc nhìn lên tầng, vô thức hạ giọng, "Sắc - dụ?"
Doãn Mặc: "?"
"Tiểu Dữu Tử trước kia thích cậu, ít nhất cũng chứng tỏ ngoại hình và dáng người của cậu hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy." Giản Quý Bạch nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt mơ hồ, "Dùng sức hấp dẫn nam tính của cậu để quyến rũ cô ấy. Có những lúc, vợ chồng phương diện kia hòa hài, tình cảm tự nhiên đi lên hà."
Doãn Mặc cau mày, từ chối cho ý kiến với đề nghị của Giản Quý Bạch.
"Được rồi, cậu tự suy nghĩ những gì tôi nói đi." Giản Quý Bạch đứng dậy khỏi ghế sô pha, chuẩn bị lên tầng lấy tài liệu.
Đến đầu cầu thang, anh chợt quay người lại, "Dượng nhỏ quyết định giúp cháu một lần, sàn nhà phòng sách đêm nay thuộc về tôi, cho cậu cơ hội về phòng ngủ."
Cũng mặc kệ Doãn Mặc có đồng ý hay không, anh sải bước lên phòng sách trên tầng hai.
—————
Sau khi Mộ Dữu trở về phòng, cô đến phòng thay đồ lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.
Trước đó cô đã ở chỗ này vài lần, để thuận tiện, cô đã để lại quần áo ở đây để thay.
Mở tủ ra, có thêm vài bộ quần áo so với lần trước cô đến.
Tất cả đều là kiểu mới quý đầu xuân.
Mộ Dữu tìm thấy một chiếc váy ngủ rất đẹp, màu trắng tinh dài tay, tay áo bèo nhún.
Cô lấy ra ướm thử trước gương, chiếc váy dài đến mắt cá chân.
Nếu là chuẩn bị cho cô, không mặc thì uổng, dù sao tối nay cũng chỉ có mình cô ngủ trong phòng.
Mộ Dữu nghĩ thầm trong lòng, cầm chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm.
Khi cô mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ vài cái.
Không phải anh nói ngủ trong phòng sách sao, sao lại tới gõ cửa?
Có lẽ chưa mang chăn ga qua đó.
Mộ Dữu nghi ngờ đi ra mở cửa.
Doãn Mặc đứng ngoài cửa, sắc mặt âm trầm, dáng người cao lớn thẳng tắp.
Nhìn thấy Mộ Dữu, anh đang định nói thì ánh mắt rơi vào chiếc váy ngủ của cô.
Cô rõ ràng vừa mới tắm xong, mái tóc dài buông xõa vẫn còn hơi ẩm.
Chiếc váy ngủ này vừa vặn với cô, rộng rãi thoải mái, eo không quá bó, nhưng dáng người cô chuẩn, vẫn có thể lờ mờ tôn lên vóc dáng uyển chuyển yêu kiều.
Thiết kế đơn giản tao nhã, cộng với dung mạo xinh đẹp lúc này vừa mới tắm xong, có khí chất băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần.
"Nhìn cái gì, không phải mua cho tôi sao?" Anh cứ nhìn chằm chằm vào váy ngủ của cô, Mộ Dữu cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, nhưng cô không cảm thấy có gì không ổn.
"Rất đẹp."
Được khen, Mộ Dữu trong lòng rất vui nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, hất cằm kiêu ngạo đắc ý: "Chủ yếu là vì người đẹp."
Người đàn ông nhìn cô, khóe miệng hình như hơi cong lên.
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ tới hỏi anh: "Anh gõ cửa có chuyện gì thế?"
"Dượng nhỏ của em tới." Doãn Mặc nói.
Mộ Dữu giật mình, bán tín bán nghi vịn khung cửa ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh: "Ở đâu?"
Giờ này rồi, dượng nhỏ chạy tới đây làm gì?
"Trong phòng sách." Doãn Mặc nói.
Tầng hai diện tích rất lớn, phòng sách ở góc rẽ phía đông.
Mộ Dữu lặng lẽ chạy tới, tự mình xác định một chút.
Vừa vặn gặp Giản Quý Bạch cầm cốc nước từ phòng sách đi ra, trực diện nhìn thấy Mộ Dữu.
Anh cười chào hỏi: "Tiểu Dữu Tử chưa ngủ à?"
Đối mặt với ánh mắt của Giản Quý Bạch, Mộ Dữu nhất thời đứng thẳng người, nở một nụ cười đàng hoàng: "Dượng nhỏ, dượng thực sự ở đây ạ."
Giản Quý Bạch nói: "Dượng có văn kiện để quên bên này, tới lấy một chút, quyết định ở đây ngủ một đêm, ngày mai lại đi."
Anh lại lịch sự hỏi Mộ Dữu, "Dượng ở chỗ này, không có vấn đề gì chứ?"
Mộ Dữu vội nói: "Không sao, đây là nhà của Doãn Mặc, dượng hỏi anh ấy là được rồi."
"Không được đâu. Bây giờ cháu đã là nữ chủ nhân của căn nhà này, dượng đương nhiên phải hỏi ý kiến của cháu rồi."
Giản Quý Bạch chỉ vào cốc nước, "Dượng hơi khát nước, đi xuống uống nước rồi đi ngủ đây, ngày mai còn có việc."
Anh liếc nhìn Doãn Mặc bên cạnh, lại hỏi Mộ Dữu, "Hai ngươi vẫn chưa ngủ à?"
"Ngủ đây." Mộ Dữu trực tiếp kéo lấy cánh tay của Doãn Mặc, tươi cười nhu thuận, "Chúng cháu chuẩn bị đi ngủ, nghe nói dượng tới, cháu qua đây nói với dượng vài câu."
Giản Quý Bạch gật đầu: "Ừm, đi ngủ sớm đi."
Anh ung dung nhàn nhã cầm cốc nước đi xuống nhà.
Mộ Dữu kéo Doãn Mặc vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cô có chút khó hiểu buồn bực: "Dượng nhỏ cũng thật là, sao không nói không rằng lại đến, may mà hai chúng ta còn chưa ngủ. Nếu đến chậm thêm chút nữa, phát hiện tôi ngủ phòng ngủ, anh ngủ phòng sách, trở về nói cho cô nhỏ, cô nhỏ lại nói cho chú nhỏ, vậy kết cục sẽ như thế nào đây?"
Mộ Dữu càng nghĩ càng thấy tình hình nghiêm trọng.
Doãn Mặc gật đầu: "Em nói đúng, đề phòng loại chuyện này phát sinh lần nữa, chúng ta về sau đều ngủ trong phòng ngủ."