Hàn Linh cùng Long Chi Dực ra rừng phong, một trước một sau lẳng lặng mà đi, nàng phát hiện hắn không ngừng kéo (???), còn muộn tao*. Nàng dù sao cũng mất tích hai ngày, hắn cũng sẽ không quan tâm một chút ư?
*muộn tao là thể loại tính cách kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Ngay lúc nàng cảm thán tình người ấm lạnh hết sức, Long Chi Dực đột nhiên mở miệng đặt câu hỏi: “Hai ngày nay đi nơi nào?” Giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo bất luận độ ấm gì.
Hắn khẽ quét mắt liếc nàng một cái, không nói chuyện nữa, lướt qua nàng, thẳng tắp đi về phía trước.
Gia hỏa này thật đúng là, vẫn là kéo (???) như vậy. Chờ ngày nào đó nàng thượng vị, nhất định phái hắn làm ngự tiền thị vệ của nàng, mỗi ngày phải canh giữ ở ngoài cửa cho nàng, không cho hắn lên chiến trường, nghẹn chết hắn.
Lần trước nghe lão cha nói muốn ở khi sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, truyền ngôi vị hoàng đế cho nàng, nghe nói Hàn Chi Hoa là sinh ra vào tháng mười, cách bây giờ còn có thời gian chừng một tháng, cũng khó trách lão cha vội vã tìm hôn phu cho nàng như vậy. Tin tưởng vào ngày đăng cơ, người được chọn làm hoàng phu cũng đã xác định được, bằng không chờ đến bốn nước khác tới đón dâu, sẽ không có khả năng tăng thêm hậu cung nữa.
Danh sách a danh sách, thế nhưng không có một người hợp ý được chọn. Nếu là đến lúc đó lão cha tùy ý chỉ định uyên ương phổ cho nàng, vậy chẳng phải là không xong?
Ừ, vẫn là trước nên nắm giữ quyền chủ động thì tốt hơn, nếu thật không được, thì trước để Long Chi Dực chiếm đủ danh sách, dù sao hắn cũng không muốn làm hoàng phu. Đến lúc đó lại để cho Dạ Ma Thiên thay hắn, tin tưởng hắn cũng sẽ không có ý kiến.
Ách, làm sao càng nghĩ càng không đúng? Đây giống như không phải ở người chơi rượu nhà hoặc là thi thay (???), danh sách này một khi báo lên, thật sự có thể tùy tiện thay đổi sao?
Khi trở lại ký túc xá, xa xa nghe được hai người Hàn Như Phong và Băng Tư ở trong phòng tranh chấp.
“Hoàng thượng để cho ngươi bảo hộ ở bên người của Linh nhi, ngươi là làm sao tận trách nhiệm? Bây giờ Linh nhi đã mất tích hai ngày, sống chết không rõ, ngươi còn không nhanh chóng trình báo việc này lên Hoàng thượng?”
“Không được, việc này không thể trình báo lên Hoàng thượng. Công chúa có lẽ chỉ là nhất thời ham chơi, chạy ra ngoài dạo chơi.”
Nàng tận lực mà để nhẹ bước chân tới gần cạnh cửa, rất muốn nghe một chút hai người bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì. Giọng điệu của Hàn Như Phong có chút ngang ngược, không giống khi thường ngày cùng nàng nói chuyện với nhau dịu dàng nhỏ nhẹ, mà giọng điệu của Băng Tư cũng tương đối cường ngạnh, không chút nào sợ thân phận quận vương của đối phương.
“Sao có thể? Linh nhi sẽ không vô duyên vô cớ mất tích.”
“Chẳng lẽ Tiểu Hầu Gia cho rằng công chúa là gặp phải bất trắc? Hay là người của Tiểu Hầu Gia xuống tay với công chúa?”
Nàng âm thầm reo hò, Băng Tư lúc này vừa hỏi cũng đúng là suy nghĩ trong lòng của nàng, Hàn Như Phong chắc chắn là nàng gặp hại như thế, chẳng lẽ kế hoạch âm mưu của bọn họ vẫn còn trong tiếp tục, hơn nữa có khả năng càng ngày càng nghiêm trọng? Coi như, cách kiểm tra thời gian gần tới, ngày mà Hoàng đế lão cha tới thư viện cũng không còn xa, quả là nên có động tác.
“Băng Tư, lời này của ngươi có ý gì?”
“Trong lòng của Tiểu Hầu Gia hẳn là rõ ràng.”
Nàng sợ Băng Tư không cẩn thận nói toạc ra việc nàng ở rừng phong gặp được Hàn Như Phong cùng người khác mưu đồ bí mật, vội đẩy cửa đi vào, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Ta về rồi đây.”
Hai người ở trong phòng đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng, biểu tình thay đổi trong nháy mắt. Hàn Như Phong vui mừng mà chạy đến trước mặt của nàng, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Linh nhi, ngươi đã đi đâu? Có gặp chuyện không may hay không? Trên người có bị thương hay không……”
Cũng biết hắn sẽ lại lải nhải không để yên, nàng móc móc lỗ tai, lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
“Hàn Như Phong, nếu ngươi lại dong dài không để yên, từ hôm nay trở đi ngươi liền dọn ra phòng này.” Ngoài miệng gào thét hắn, trong nội tâm vẫn là có chút ấm áp, có lẽ hắn đích xác thân rơi ở bên trong âm mưu, nhưng là lòng quan tâm của hắn đối với nàng lại là sự thật.
Hắn thấy nàng phát hỏa, lập tức im miệng, nhẹ giọng nói: “Được, Linh nhi, ta không hỏi nữa.”
“Ta thật đói, làm giúp ta chút đồ ăn.” Hai ngày này đã ăn nhiều trái cây, ngay cả chút thịt cũng chưa chạm qua, miệng của nàng cũng nhanh nhạt đến chim tới (?). Cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Tân Tân ở trong lòng ngực, nó đang ngủ say, sau đó nàng lại bỏ thêm một câu: “Cũng làm cho nó ít thức ăn.”
Hàn Như Phong tò mò mà nhìn chằm chằm Tiểu Tân Tân nhìn qua lại, trong khoảng thời gian ngắn tưởng tượng không ra nó đến tột cùng là cái đồ chơi gì, nàng đuổi bọn họ đi, ngã vào trên giường khò khò ngáy to. Cái kia ở trên người tới, dù cho không thoải mái, cũng càng thêm ham ngủ.
Ở trên mặt ngứa, hình như có thứ gì đang liếm nàng, nàng đầu tiên nghĩ đến chính là Tiểu Tân Tân.
“Bốp!” Phủi tay đẩy nó ra.
Chính là thanh âm này làm sao vang như vậy? Hơn nữa xúc cảm cũng không đúng.
Nàng mê mang mà mở mắt ra, đối diện với vẻ mặt xấu hổ vạn phần của Thủy Mộ Hoa, nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn ngồi ở đầu giường, ánh mắt mơ hồ, mặt ngọc trắng tinh không tì vết đỏ ửng nhuộm một nửa, ở phía trên còn in một dấu tay nhàn nhạt, mà nàng chính là đầu sỏ gây tội kia.
Nàng chớp chớp mắt, tức khắc hiểu được, thì ra mới vừa rồi là hắn đang hôn trộm nàng.
Nàng cười trộm đánh giá hắn, sắc mặt trong trắng lộ hồng của hắn hết sức dụ người phạm tội, hắn nghiêng mặt, giờ vờ ho nhẹ. Muốn trêu chọc hắn một chút, nàng kéo tay của hắn qua đặt ở trên bụng của nàng, khẽ rên nói: “Mộ Hoa, ta đau bụng, ngươi giúp ta xoa xoa.”
Tay của hắn rõ ràng hơi run, ánh mắt nhìn nàng chăm chú mang theo một chút bất đắc dĩ và sủng nịch, tay của hắn nhẹ nhàng dịu dàng mà vuốt bụng của nàng, hiệu quả giảm đau xác thật không tồi. Cùng hắn ở bên nhau, nàng cảm giác không có gánh nặng, giống như người thân, nàng nghĩ là nàng thích hắn.
Nàng đè lại tay của hắn, kéo nó đến bên má, chậm rãi vuốt ve qua lại. Tay của hắn mềm mại trơn bóng, cho dù thường xuyên đánh đàn, cũng không có lưu lại vết chai rõ ràng. Môi của nàng cọ qua lòng bàn tay của hắn, in xuống một nụ hôn ẩm nóng, trên tay của hắn mang theo mùi trà thơm ngát, hắn vừa mới nhất định lại đang loay hoay trà đạo của hắn.
Ở khoảnh khắc nàng in xuống nụ hôn, tay của hắn cũng theo đó mà hơi run rẩy, nàng ngẩng đầu đối diện đôi mắt trong suốt của hắn, ở trong đó đã dâng lên sóng cực ngắn. Hắn cúi người để sát vào nàng, một tấc một tấc, chậm đến mức tận cùng.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên môi mỉm cười, nàng thích nụ hôn của hắn, thích mùi vị ở trên người của hắn, nàng chờ mong.
“Yêu Nhi!”
Cửa phòng vào lúc này rầm một cái mở ra, ở chỗ ngược sáng, nàng thấy được biểu tình thịnh nộ của Dạ Ma Thiên. Bỗng nhiên có loại cảm giác bị bắt gian trên giường, tim của nàng không ngừng đập thình thịch, hắn sẽ không thật một chưởng chụp chết nàng đi?
Vẻ mặt của Thủy Mộ Hoa cũng có chút khác thường, nhíu mày nhìn chằm chằm Dạ Ma Thiên dần dần tới gần giường.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn không dám chắc nàng chính là Yêu Nhi, nàng chết cũng không thể thừa nhận.
“Dạ lão đại, ngươi có lễ phép hay không? Trước khi vào cửa không cần gõ cửa sao?” Giọng nói của nàng mang theo âm rung rõ ràng.
Dạ Ma Thiên đứng ở trước giường, trừng mắt nhìn nàng, hét to: “Ngươi còn dám nói ngươi không phải là Yêu Nhi? Vậy các ngươi đang làm cái gì?”
Nàng lúc này mới phát hiện nàng còn kéo tay của Thủy Mộ Hoa dán ở trên gò má, vội vàng vứt tay của hắn xuống. Nếu lúc này thừa nhận nàng là Yêu Nhi, đừng nói là nàng, ngay cả Thủy Mộ Hoa cũng khẳng định gặp tai ương, cho nên đánh chết cũng không thể thừa nhận. Nàng vắt hết óc nghĩ cách, giải thích: “Ngươi cũng nói, ta có cái loại ham mê này, ta không tìm hắn vậy tìm ai, chẳng lẽ tìm ngươi?”
Dạ Ma Thiên nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc, chần chờ không chắc. Hắn hoài nghi trong lòng, chính là lại không cách nào chứng minh, rất là hoang mang. Cuối cùng suy nghĩ một chút, thà rằng xằng bậy chớ hấp tấp, hắn duỗi tay nắm chặt nàng từ trong ổ chăn ra, xách đến trước mặt của hắn.
“Nếu ngươi không nhịn được, thì đến tìm ta.” Hắn gần như là rống to về phía lỗ tai của nàng, chấn động đến hai lỗ tai của nàng vù vù.