Kha Mặc bước ra khỏi phòng bệnh, thở dài vỗ vai Hoắc Đình.
"Tôi có một tin vui và một tin buồn, cậu muốn nghe tin nào trước?"
Hắn không có kiên nhẫn, tiếc rẻ ánh mắt hướng vào bên trong phòng, quay ra lườm Kha Mặc hai giây rồi lại trở lại hướng ánh mắt vào cô gái ngốc ngốc ngồi trong phòng.
"Tin vui là thuốc chúng ta nghiên cứu thành công rồi, điều trị một thời gian độc tố nguy hiểm sẽ hoàn toàn bị loại bỏ."
"Tin buồn là cậu phải đợi mười ba năm nữa mới lấy được vợ."
Hoắc Đình lúc này mới quay ngoắt sang nhìn ông bạn đang hết sức mỉa mai mình. Mười ba năm nữa hắn sắp thành ông già mất, còn cưới xin nỗi gì.
Kha Mặc nhún vai:
"Cô nhóc đó nói năm nay mới năm tuổi thôi đấy, cậu liệu liệu mà nuôi con gái đi. Thế nhé. Bai bai!"
Anh ta trêu chọc chán chê, để lại cho Hoắc Đình một ánh nhìn cảm thông giả vờ rồi quay đầu đi mất hút.
Năm tuổi? Con gái?
Sau đó không lâu, Hoắc Đình mới hiểu rõ lời của Kha Mặc.
Vì ảnh hưởng của thuốc, trí nhớ và ý thức của Bạch Tử Thanh bị hỗn loạn, luôn nói mình mới năm tuổi, còn liên tục gọi những người "trẻ tuổi" như hắn là chú. Mà phúc lợi ấy cũng chỉ dành cho những người như hắn thôi, chứ bản thân hắn thì không hề có, bởi lẽ mỗi lần nhìn thấy hắn, cô bé năm tuổi Bạch Tử Thanh luôn lộ ra ánh mắt sợ sệt, không bao giờ chịu nói chuyện cùng hắn.
Lúc này, Bạch Tử Thanh đang nấp sau lưng cô Tô, thập thò đôi mắt đen tròn lóng lánh nhìn người đàn ông cao lớn vừa bước vào.
"Bà Tô, chú này nhìn hung dữ quá, Thanh Thanh không thích."
Bốn chữ "Thanh Thanh không thích" làm trái tim Hoắc Đình hẫng đi vài nhịp.
Hắn không dám manh động làm cô thêm sợ hãi, chỉ từ từ ngồi xuống, đặt lên bàn món bánh ngọt dâu tây trang trí xinh xắn, đến muỗng ăn bánh cũng là hình mèo rất ư dễ thương.
Lúc này, bé mèo nhỏ kia mới thò đầu ra nhiều hơn, đôi mắt hau háu trông lên món ăn vặt yêu thích trên bàn, nhìn lên hắn, rồi sợ, lại nhìn sang cô Tô, mặt méo xệch đi mếu máo.
Cô Tô xoa xoa đầu cô, từ tốn:
"Thanh Thanh đừng sợ, chú là người tốt. Chú mang bánh ngọt cho Thanh Thanh đấy."
Nói rồi đẩy lưng cô nhè nhẹ tiến về phía trước.
Nếu như vài ngày trước đây, Bạch Tử Thanh còn sợ hắn đến nỗi nhìn không dám nhìn, chỉ dám trốn trong chăn thì lúc này, sự cám dỗ của chiếc bánh dâu trước mặt làm cô nhóc dũng cảm hơn mấy phần, tin lời cô Tô mà từ từ tiến lại chỗ Hoắc Đình.
Đôi chân đeo dép thỏ bông trắng muốt di di từng bước nhỏ trên sàn, đôi mắt lén lút quan sát xem Hoắc Đình có giận dữ không. Khi còn cách một mét, cô mới ngẩng đầu, chỉ tay vào đĩa bánh hỏi:
"Chú... Chú cho Thanh Thanh sao?"
Giọng cô nhóc ngọt ngào và nhẹ nhàng như kẹo bông vậy. Đây là câu đầu tiên cô nói với hắn kể từ khi cô tỉnh lại đến giờ, khiến lòng hắn như có cánh hồng khẽ đậu xuống, rung rinh.
"Ừm, là cho Thanh Thanh đấy."
Hắn dùng ngữ khí dịu dàng nhất, bày ra vẻ mặt ôn hoà nhất có thể để xây dựng lòng tin về hắn trong lòng cô.
Cô gái nhỏ thấy hắn ngồi không động đậy, không giận dữ, còn đẩy đĩa bánh về phía cô, hảo cảm dành cho hắn lập tức tăng lên mấy phần.
Bạch Tử Thanh ngồi trên sô pha đung đưa chân, múc từng muỗng bánh màu hồng bỏ vào miệng, môi nhỏ khẽ chuyển động nhai nhai, ánh mắt lấp lánh.
Cô thích nhất là đồ ăn, Hoắc Đình đã tìm đúng cách để tiếp cận được cô rồi.
Nhìn cô vui vẻ hạnh phúc như vậy, nhiều khi hắn lại ước cô cứ như thế này cũng tốt, không cần phiền muộn vì những chuyện quá khứ, cũng không cần suy nghĩ về những tổn thương hắn gây ra cho cô.
Nhưng mà cô gái nhỏ này luôn cho rằng mình năm tuổi, cứ gọi hắn là chú, điều này hắn rất khó mà chấp nhận được.
Một hôm, nhân lúc cô đang ngủ, hắn vì quá nhớ cô mà tiến vào phòng, ngắm cô ngủ một lúc thì hôn trộm lên môi cô, sau đó có chút không kiềm chế được mà cắn lên một cái khiến cô bị đau đến tỉnh giấc.
"A, sao chú cắn Thanh Thanh?"
Sau đó cô ngồi bật dậy bịt miệng kêu đau, khóc lóc:
"Chú cắn đau con. Hu hu, chú là người xấu. Thanh Thanh không chơi với chú nữa."
Hắn đưa tay muốn dỗ dành nhưng cô gạt phăng đi, khóc bù lu bù loa làm loạn, nhất quyết không cho Hoắc Đình tới gần, đến nỗi hắn phải đánh thức tất cả mọi người để dỗ cô nín. Chỉ đến khi cô Tô tới, cô gái mới ngừng khóc loạn, nép vào lòng bà ấy rấm rức, nhưng vẫn nhìn Hoắc Đình với ánh mắt ghét bỏ khiến hắn lúng túng không thôi.
Phải đợi đến khi Kha Mặc tới, giảng giải với cô rằng Hoắc Đình làm vậy là vì quý mến cô, lúc nãy là tai nạn chứ không phải cố tình làm cô đau, bấy giờ Bạch Tử Thanh mới chịu để hắn tới gần mình.
Trước lúc ra về, Kha Mặc còn ném cho người đàn ông "lén lút" kia một ánh mắt coi thường.
"Con gái người ta mới năm tuổi thôi đấy, cậu kiềm chế lại cho tôi nhờ. Còn có lần sau để cô ấy giận chết cậu đi, đừng có nửa đêm mà gọi tôi."
Nói rồi ngáp ngáp mấy cái quay trở về phòng.
Một thời gian sau, nhờ việc ngày ngày dụ dỗ cô mèo nhỏ bằng đồ ăn ngon, không dám động chạm tới cô, dần dần việc "cắn đau" cũng trôi vào dĩ vãng, Bạch Tử Thanh cuối cùng đã thân cận với Hoắc Đình hơn, xưng con gọi chú, giọng ngọt xớt.
Nhiều khi cô ngây ngô hỏi những câu hỏi mà hắn chẳng biết phải trả lời như thế nào.
"Chú, tại sao Thanh Thanh năm tuổi mà cao lớn như thế này? Con xem ti vi thấy các bạn bằng tuổi con cao có đến đây thôi à."
Cô nhóc đứng trước mặt hắn, đưa tay xuống hông diễn tả độ cao của mấy nhóc tì năm tuổi cô thấy trên ti vi. Một lát cô lại đưa tay lên ngực mình sờ sờ nắn nắn, thắc mắc:
"Chỗ này cũng to và mềm hơn các bạn nữa. Sao lại thế hả chú?"
Hoắc Đình nuốt nước bọt, mặt đỏ lựng, quay đầu sang chỗ khác hắng giọng rồi mới từ từ cất lời:
"Là do Thanh Thanh ngoan ngoãn ăn cơm nên lớn nhanh hơn các bạn đấy."
Những lúc như thế này đối với hắn quả thực là một cực hình. Cô là cô bé năm tuổi, vô tư như thế nhưng mà hắn đâu phải trẻ con. Hắn là đàn ông, cô lại là người hắn yêu thương, sự ngây ngô của cô vô tình lại thành ra hành hạ sự kiên nhẫn cùng khả năng kiềm chế của hắn.
Có lần khi tắm xong, cô không mặc đồ lót mà cứ vậy khoác váy đi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt rủ trên vai, thấm qua lớp váy mỏng manh, khung cảnh nửa kín nửa hở như muốn đốt cháy mắt người đối diện. Hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy, liền lớn tiếng quát một câu "Thanh Thanh".
Cô nhóc giật thót, sau thấy hắn to tiếng hung dữ với mình, khóc hu hu chạy về phòng ngủ, đóng cửa nhịn ăn giận hắn hết cả một ngày. Sau đó hắn phải dỗ dành nịnh nọt, phải giải thích tận tình cho cô hiểu rằng phải mặc đồ thế nào cho đúng cách. Nhưng cô lại mếu máo quệt nước mắt:
"Nhưng Thanh Thanh không biết mà, chú phải dạy Thanh Thanh mặc chứ. Tự dưng chú quát con."
Rồi xong, bị cô chọc cho một trận, bị giận hết cả ngày, cuối cùng bị trách móc ngược lại vì không dạy cô mặc đồ.
Bây giờ mà dạy cô, hắn sợ mình kiềm chế không nổi.
Nhưng mà, hắn cũng nhớ cô, nhớ sự tiếp xúc với cô đến chết mất.
Bế cô ngồi trên đùi mình, Hoắc Đình nhẹ nhàng cởi chiếc váy babydoll cô mặc trên người, mang áo lót luồn qua tay cô, run run cài móc phía sau.
"Mặc như thế này, rõ chưa?"
Giọng hắn khản đặc đi.
Bạch Tử Thanh gật gật, mặc lại váy, chậm rì rì đóng từng chiếc cúc một. Xong cô đột ngột hôn lên má hắn, phụng phịu tỏ vẻ ta đây rộng lượng:
"Thơm chú là tha thứ cho chú đó. Lần sau chú còn mắng Thanh Thanh, con không thèm chơi với chú nữa đâu."
Hoắc Đình đơ ra mất mấy giây, sau đó liền đẩy Bạch Tử Thanh ngã xuống giường, thân hình to lớn đè lên cô, hơi thở dồn dập áp bức.
"Thanh Thanh"
"Dạ?"
Chẳng để cô kịp ngây ngô hỏi thêm câu nào nữa, hắn nhắm thẳng môi cô, hôn xuống.
Cánh môi hơi thô ráp đậu trên cánh anh đào mềm mịn, nhẹ nhàng mút lấy dây dưa, thi thoảng đẩy lưỡi lên lướt qua bờ môi mọng, kích thích Bạch Tử Thanh đến kêu ra tiếng. Cô đẩy nhẹ hắn.
"Ưm... Chú..."
"Chú đây là... quý mến Thanh Thanh sao?"
Cô tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt là thật sự tò mò mong đợi câu trả lời.
"Ừ, anh yêu em."
Thổ lộ xong hắn liền cúi xuống, tiếp tục mơn trớn trên bờ môi mọng.
Cô đưa tay nhỏ khẽ đẩy ngực Hoắc Đình, nhưng hắn giữ lấy cổ tay cô đè xuống đệm êm, đôi môi nghịch ngợm, lướt lên lướt xuống một lúc rồi lại nút lấy thật chặt, cảm nhận độ mềm mại đàn hồi của cánh đào mọng.
Nhịp độ càng lúc càng nhanh càng mạnh của hắn làm cho Bạch Tử Thanh sắp ngạt thở mà giãy giụa.
"Ưm... Chú... Thanh Thanh không thở được."
Đôi mắt cô long lanh nước mơ hồ nhìn hắn, tâm hồn của trẻ thơ nhưng ngoại hình thì không như thế.
Hoắc Đình giật mình tỉnh táo lại, vội vàng ngồi dậy đắp chăn lên người cô, nhắc cô đi ngủ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Kha Mặc nói hiện tại tâm trí Bạch Tử Thanh chỉ giống như một đứa trẻ, dù làm gì cũng phải cân nhắc đến mức độ tổn thương tâm lý của cô, không thể vì có thân thể người lớn mà có thể tùy ý làm càn hay lừa dối cô ấy.
Đứng dưới vòi nước lạnh xối xả, tiếng động mờ ám vang lên trong không gian nhỏ, đôi tay không ngừng chuyển động, chất giọng khản đục đi vì kiềm chế: