Hoắc Đình tỉnh dậy trong cơn mơ màng. Cánh tay nằng nặng khiến hắn phải hướng ánh mắt xuống phía dưới, phát hiện người con gái say giấc đang ôm lấy eo mình, gác đầu lên cánh tay mình thân mật.
Hắn nhắm mắt kiềm chế mớ cảm xúc hỗn độn đang rối tung lên trong lòng. Hắn yêu cô, yêu đến mức có thể bất chấp mạng sống vì cô, nhưng định mệnh trớ trêu, người hại cha mẹ hắn lại cố tình là cô. Mỗi lần nhìn thấy cô, hình ảnh cha mẹ hắn chết thảm lại hiện lên trong đầu, cảm giác ghê tởm sợ hãi cứ như vậy mà dâng lên.
Hoắc Đình đẩy nhẹ Bạch Tử Thanh, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Bạch Tử Thanh bị động liền tỉnh giấc, chạy theo hắn vào nhưng hắn giơ tay hướng lòng bàn tay về phía cô, ý bảo cô đừng động vào hắn.
Đôi tay nhỏ hụt hẫng trong không trung, thoáng chốc không biết đặt ở đâu cho đúng. Cô bối rối:
"Anh có sao không? Em gọi bác sĩ nhé."
Nhưng hắn lắc đầu.
Lúc hắn đứng lên súc miệng có hơi loạng choạng, cô theo bản năng đưa tay ra đỡ hắn, nhưng hắn lại tránh, chống tay lên bồn rửa mặt.
Hắn hôm nay thật sự rất kì lạ.
Sau buổi sáng xa cách ấy, hắn lại đến công ti, trước khi đi cũng không đeo bám đòi nụ hôn tạm biệt như bao lần. Cứ như vậy, cô đuổi theo phía sau, nhưng hắn không hề quay đầu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng xa lạ lạnh lùng.
Hai ngày trôi qua, hắn đều nói bận mà ở lại công ti không về nhà. Đến hôm nay Bạch Tử Thanh đã vô cùng nhớ hắn, bèn làm cơm trưa mang đến công ti cho hắn.
Khi lên đến nơi, cô được thư kí của hắn thông báo rằng hắn đã đi công tác từ hôm qua. Cô hỏi bọn họ hắn đi đâu, bọn họ đều lắc đầu không biết.
Công tác sao? Còn vài ngày nữa là tới lễ cưới, sao hắn còn đi công tác vào lúc này, cũng không nói với cô một tiếng?
Thật nực cười. Sống chung một nhà, còn là vợ chồng sắp cưới, vậy mà hắn đi đâu làm gì, cô còn phải nghe từ thư kí của hắn.
Cái cảm giác bị bỏ ra ngoài này giống như lúc cô nói muốn rời đi, hắn liền không cho cô tham gia vào bất cứ chuyện gì của hắn.
Bạch Tử Thanh ngồi bất động trong văn phòng rất lâu. Vào lúc định rời đi, tệp tài liệu không đề ghi chú màu giấy kraft trên góc bàn làm việc thu hút sự chú ý của cô.
Theo cô biết, những tài liệu công việc hắn đều có thói quen ghi đề mục, chỉ những tài liệu điều tra riêng tư kia mới có bìa trống như thế này. Không lẽ vì đã điều tra được gì về cha mẹ hắn hay sao, bởi lẽ tâm trạng hắn âm u cũng rất giống thời điểm ngày giỗ của bọn họ.
Tò mò tiến tới, Bạch Tử Thanh cầm dây tài liệu từ từ mở ra.
Đập vào mắt cô đầu tiên chính là ảnh của Văn Nhu, từ bé đến lớn đều có đủ. Hoá ra cô ấy chính là cô bé mà Hoắc Đình đang tìm kiếm, là ân nhân đã cứu hắn lúc còn nhỏ, là người hắn luôn khắc ghi trong lòng.
Hắn... Là vì chuyện này nên gần đây mới trốn tránh cô sao?
Khi biết được sự thật này, hắn không còn muốn cùng cô kết hôn nữa sao?
A... Chính là tình tiết quen thuộc của tiểu thuyết ngôn tình...
Khi nam chính biết nữ chính là người đã cứu mình lúc nhỏ, trái tim sẽ càng rung động, tình cảm sẽ càng khăng khít.
Mấy ngày nay cô cũng không thấy Văn Nhu nữa, chẳng lẽ hai người bọn họ đang ở cùng nhau sao?
Suy nghĩ của Bạch Tử Thanh ngày càng trở nên rối rắm, niềm tin trong lòng bắt đầu lung lay. Thời gian gần đây hai người quá hạnh phúc, cô vốn đã không còn nghĩ tới diễn biến của tiểu thuyết gốc nữa rồi. Nhưng bây giờ nó khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đôi tay run run cầm điện thoại gọi cho số máy quen thuộc. Chuông đổ rất lâu, bên kia vẫn không có người nhấc máy. Đến lần thứ ba, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng kết nối.
"Hoắc Đình"
Khi cô vừa cất tiếng gọi, bên kia vang lên tiếng tút tút. Hắn tắt máy rồi. Vài giây sau đó, cô nhận được tin nhắn.
"Xin lỗi, anh đang bận."
Vậy mà mấy ngày sau, hắn vẫn còn "bận", cũng không một lần gọi điện thông báo.
Ngày mai đã là lễ cưới của bọn họ rồi.
Ông nội Hoắc sốt ruột đi đi lại lại, vừa chỉ huy đám người làm trang trí nhà cửa, miệng vừa không ngừng làu bàu mắng chửi Hoắc Đình.
"Cái thằng nhóc này, đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ. Mai cưới rồi hôm nay còn không thò cái mặt ra."
"Chết dí ở đâu điện thoại cùng không nghe, tới lúc nó về ông đánh cho què chân nó."
Quay đi quay lại thấy khuôn mặt buồn rười rượi của Bạch Tử Thanh, ông không dám càu nhàu thêm nữa vì sợ cô buồn, bước đến xoa đầu cô:
"Cháu ngoan, có lẽ nó thực sự có chuyện quan trọng, con đừng trách nó."
Ông phải thay thằng cháu không biết điều kia dỗ dành cô, sợ vuột mất đứa cháu dâu ngoan ngoãn này.
Bạch Tử Thanh gượng cười nhìn ông:
"Con không sao ông à."
Nhìn cô bé nét đau lòng hiện rõ lên mặt mà vẫn nhẫn nhịn, ông càng thêm bực bội với Hoắc Đình, trong lòng sớm đã nghĩ ra hàng trăm cách phạt để trừng trị lúc hắn trở về.
Hiện tại mọi người đã tản đi hết sau khi trang trí Hoắc Viên xong, trên cửa đâu đâu cũng dán chữ hỉ đỏ chói.
Ông nội cũng đã về phòng khác, chỉ còn lại một mình Bạch Tử Thanh bé nhỏ trong không gian rộng lớn.
Phía bên kia, Hoắc Đình chật vật trong căn phòng khách sạn, trên sàn la liệt vỏ chai rỗng, mùi rượu cay nồng phủ đầy trong không khí.
Hoắc Đình toát mồ hôi mở bừng mắt, khung cảnh máu me thảm khốc phút chốc biến mất, chỉ còn lại một màn tối tăm cùng tiếng thở dốc.
Mấy ngày nay hắn trốn ở đây, điện thoại không dám bật. Chỉ có duy nhất một lần hắn quá nhớ cô, ngón tay không thể kiểm soát bấm vào nút nghe máy. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói của cô, hắn lại không chịu được, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Hắn nhớ chứ, ngày mai là lễ cưới của bọn họ. Nhưng hắn không biết phải làm như thế nào. Hắn yêu cô đấy, muốn cưới cô đấy, nhưng nếu cứ như vậy thì cha mẹ hắn chết oan ức phải làm sao đây.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình hèn nhát đắn đo đến như vậy.
Mệt mỏi ngồi tựa lưng lên gối, nhấc chiếc điện thoại lên bật nguồn, hắn muốn nghe giọng nói của cô, nhưng vô cùng chần chừ, cứ mãi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Như có thần giao cách cảm, điện thoại đột nhiên nhận thông báo tin nhắn từ Thanh Thanh.
"Hoắc Đình, ngày mai mười giờ, em đợi anh ở lễ đường. Nếu anh còn đồng ý kết hôn với em, hãy đến bên em lúc em cần anh nhất, được không?"
Tâm trạng hắn giống như sụp đổ.
Ôm lấy hai bên thái dương đau nhức, hắn thực sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào nữa.