Lịch Dao đặt xấp tài liệu xuống bàn rồi đứng đó chờ Hoắc Đình ký tên. Lúc này trong thư phòng chỉ có Hoắc Đình và trợ lý, Bạch Tử Thanh đã ra ngoài làm đồ uống cho hai người.
Hoắc Đình bỗng nhiên hỏi, đầu cũng không ngẩng lên:
"Trợ lý Lịch."
"Dạ."
"Làm sao để giữ một người muốn đi?"
Lịch Dao hơi ngạc nhiên. Chỉ có người khác cầu cạnh ông chủ, nào có ai làm ông chủ cất công giữ lại bao giờ. Từ trước tới giờ ông chủ luôn muốn gì là sẽ chủ động giành lấy, nhưng không phải một người sẽ thể hiện ra ngoài sự cưỡng cầu của mình.
"Ông chủ muốn nói đến là nam hay nữ?"
"Nam hay nữ có gì khác biệt sao?"
"Đương nhiên là có, thậm chí còn phải tùy xem thái độ của người đó với ông chủ như thế nào mới có thể có phương pháp hiệu quả nhất."
Hoắc Đình ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Lịch Dao.
"Cô ấy rất sợ tôi."
Hoá ra là con gái, lại còn rất sợ ông chủ, vậy thì chẳng phải sẽ muốn rời đi càng nhanh càng tốt hay sao. Mà phụ nữ xung quanh Hoắc Đình thì có bao nhiêu người chứ, trong lòng Lịch Dao cũng đã sớm xác định người muốn đi là ai rồi.
"Nếu là phụ nữ, vậy thì cách tốt nhất chính là yêu cô ấy và làm cô ấy yêu ông chủ."
Hoắc Đình trầm lặng.
Yêu sao? Thứ hão huyền không có hình dáng ấy làm sao có thể chắc chắn trói buộc được người khác, còn chẳng bằng một tờ hợp đồng giấy trắng mực đen của hắn.
Lịch Dao đã quá hiểu tính cách ông chủ của mình, nhìn vẻ mặt nghi ngờ kia liền lên tiếng:
"Ông chủ, nếu thực sự muốn người đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh thì đó là cách hiệu quả nhất, còn nếu chỉ cần giữ người ở lại, chẳng cần biết người ta cảm thấy vui hay buồn thì sẽ có vô vàn cách."
Đúng, cái phương pháp của Hoắc Đình nằm trong vô vàn cách mà Lịch Dao đã nói, cô ấy rõ ràng không tình nguyện, thậm chí còn đòi làm hợp đồng vì sợ hắn không giữ lời hứa.
"Vậy làm sao để người đó yêu tôi?"
"Để người khác yêu mình, không phải ông chủ nên bỏ ra tình cảm trước hay sao? Chăm sóc cô ấy, dịu dàng với cô ấy, bảo vệ cô ấy. Dần dần, khi cô ấy cảm nhận được thì sẽ rung động thôi."
Lịch Dao ngoài chức trợ lý đặc biệt, bây giờ còn kiêm luôn quân sư tình yêu cho Hoắc Đình. Sự thật là chính cô ấy còn chưa thể giải quyết được vấn đề tình cảm của mình, nhưng ít ra, cô có kinh nghiệm, hơn nữa còn là phụ nữ, sẽ càng hiểu tâm lý người cùng giới hơn.
Hoắc Đình còn định nói gì đó thì Bạch Tử Thanh đã gõ cửa bên ngoài rồi mang trà vào cho hai người.
Nhìn thấy cô tiến lại gần, hắn có chút bối rối loáng thoáng trong ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.
Lịch Dao tinh ý nhìn thấy, chỉ nhoẻn miệng cười. Xem ra chính ông chủ còn không phát hiện ra tâm tình của bản thân mình.
"Tử Thanh, cô ra ngoài đi."
Hoắc Đình nắm tay đưa lên miệng đằng hắng một tiếng.
Cô gái nhỏ khựng lại một chút. Bình thường chẳng phải vẫn luôn để cô ở trong phòng sao, tự nhiên bây giờ lại phòng bị như vậy. Hay là vì cô nói muốn rời đi nên hắn không còn tin tưởng cô nữa?
Bạch Tử Thanh có chút hụt hẫng, nhưng rồi cũng ngoan ngoan quay đầu chầm chậm rời khỏi.
Lịch Dao nhìn theo bóng lưng tủi tủi của cô gái nhỏ, khoé môi lại cong lên. Hai người này, nhìn thì tưởng là khác biệt một trời một vực, nhưng về khía cạnh nào đó hoá ra cũng có điểm tương đồng.
Đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, Hoắc Đình mới lại lên tiếng:
"Vấn đề lúc nãy... cô nói tiếp đi."
Thế là Lịch Dao lại mang hết bao năm kinh nghiệm cùng hiểu biết của mình nói ra, cuối cùng chỉ chốt lại một điều:
"Quan trọng nhất là chân thành. Chỉ cần đủ chân thành thì người ấy cũng sẽ thật lòng, thật tâm thật dạ ở lại bên cạnh. Có lẽ ông chủ cũng thấy kết cục của kẻ không thật lòng rồi đấy."
Người Lịch Dao nhắc đến là tình cũ của cô, chán chê tán tỉnh dụ dỗ dịu dàng, hoá ra cuối cùng cũng chỉ là kẻ lừa đảo. Nói Lịch Dao có hận hắn không thì đương nhiên là có, còn hỏi có còn yêu hắn không thì cô sẽ dứt khoát trả lời là không. Một kẻ lừa tình lừa người thì yêu đương gì chứ, hắn xứng đáng tù đến mọt gông.
Nhờ vào lời khuyên của Lịch Dao, cả tháng sau đó, Bạch Tử Thanh được chứng kiến đủ sự khác lạ từ ông chủ của mình.
Thấy cô cứ phải bê tập sách từ phòng cô qua thư phòng, hắn liền cho phép cô để riêng một giá sách trong thư phòng hắn.
Mỗi thứ Bảy Bạch Tử Thanh không còn thấy bóng dáng các cô gái nữa, kết quả là cô cũng không còn phải dọn dẹp giường chiếu như lúc trước, không cần làm cái công việc cô bài xích nhất trong ngôi nhà này.
Thỉnh thoảng hắn thậm chí còn cho phép cô ngồi ăn cùng với hắn, với lý do đồ ăn rất nhiều, không nên lãng phí. Trước kia hắn cũng lãng phí đấy thôi, đâu phải ngày một ngày hai đâu.
Thấy cô loay hoay không lấy được sách trên cao, hắn áp tới từ phía sau, bàn tay to với lấy cuốn sách trên giá, ép cô gái bé nhỏ dựa sát lên kệ sách sau lưng.
Bị bất ngờ, Bạch Tử Thanh quay phắt lại liền đụng trúng lồng lực to lớn của hắn, mùi hương nam tính sát gần làm cô gái nhỏ ngượng ngùng không thôi, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lử lên như người say rượu.
Hoắc Đình gõ nhẹ cuốn sách lên đầu cô, phán một câu xanh rờn:
"Đồ nấm lùn, cầm lấy."
Hừ, ba mét bẻ đôi vẫn chưa cao bằng cô đâu đấy. Là do cái giá kia quá cao, không phải do cô thấp đâu nhé.
Bạch Tử Thanh dẩu môi le lưỡi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông cao lớn. Lúc hắn quay lại, cô gái nhỏ đã thu lại dáng vẻ hiếm khi láu cá giận dỗi của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc lật sách học bài.
Cô ngốc này tưởng hắn không biết sao? Cái tủ gương phía kia đã bán đứng cô rồi.
Nhưng mà... cô ấy như vậy thật đáng yêu!
...----------------...
"Tại sao cô ấy vẫn không yêu tôi?"
Hoắc Đình hỏi như thế khi Lịch Dao đến đưa tài liệu, đồng thời cũng đã kiếm cớ để Bạch Tử Thanh ra ngoài. Lịch Dao nghĩ lại dáng vẻ không cam tâm lại tủi thân của ai đó lúc ra khỏi phòng thì khẽ cười trong lòng.
"Làm sao ông chủ biết cô ấy không yêu?"
"Vẫn vậy, mỗi lần thấy tôi đều co rúm."
"Như vậy làm sao chứng minh được, e sợ cũng chưa chắc là không yêu đâu. Có những người yêu bao nhiêu đều viết lên mặt, có người lại che giấu vô cùng kĩ càng."
Hoắc Đình ngẩng đầu nhìn vị trợ lý trước mặt.
"Cô có cách?"
Lịch Dao mỉm cười gật đầu.
"Nếu cô ấy che giấu kĩ như vậy thì ông chủ hãy làm một phép thử đi, làm cho cô ấy ghen. Một cô gái khi thích một người sẽ không thể chịu đựng nổi khi bên cạnh người đàn ông cô ấy thích có người phụ nữ khác, cái đó gọi là ghen. Nhưng mà..."
Hoắc Đình nhìn cô, ý bảo tiếp tục.
"Nhưng cách này dùng vừa phải thôi, nếu không sẽ phản tác dụng, cô ấy sẽ cho rằng ông chủ là tay đào hoa có quá nhiều phụ nữ, sẽ cảm thấy không an toàn."
Là như vậy sao?
Hoắc Đình ngẫm nghĩ tỏ vẻ đã hiểu rồi bảo Lịch Dao ra về.
Ghen ư? Liệu cô có chịu ghen vì hắn hay không đây?