Hạ Vi Tử dùng sức ôm lấy cổ Tiêu Tử Thăng, đầu ngưỡng về phía sau, rêи ɾỉ la hét cũng không biểu đạt được cảm giác tê dại cả người. Đó là một loại cảm giác không từ nào diễn tả được. Thân thể cô căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng ra, trong miệng là tiếng rêи ɾỉ rầm rì nghe cực kỳ mê người.
Ái dịch trong nhụy hoa càng ngày càng nhiều, xuân thủy lây dính hoa huyệt béo mập, rừng rậm lông cũng đã ươn ướt, mùi thơm xử nữ của thiếu nữ tràn ngập trong không khí.
Hạ Vi Tử nghe thấy tiếng hô hấp của Tiêu Tử Thăng càng lúc càng nặng nề. Đột nhiên, cô cảm giác dưới thân nhiều hơn một dị vật, cô chợt hít một hơi khí lạnh, dị vật đã dò đến bên trong.
Ngón giữa của Tiêu Tử Thăng thay đổi phương hướng, vạch hai môi hoa, men theo miệng hoa huyệt tiến vào bên trong mật huyệt của cô.
Ngón giữa của anh chỉ mới vào một nửa mà cô đã đau đến nức nở một tiếng, không chịu hợp tác, mạnh mẽ lắc mông muốn lui về phía sau.
Tiêu Tử Thăng làm sao lại đồng ý từ bỏ giữa chừng? Khàn giọng trấn an: “ŧıểυ Vi, ngoan . . . . . ."
Anh cố nén căng trướng dưới thân, mồ hôi đã nhuộm khắp thân, “Để anh yêu em thật tốt. . . . . ."
"Đau! Đau quá . . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Thân thể Hạ Vi Tử run rẩy.
"Gọi tên của anh. . . . . ." Tiêu Tử Thăng cố gắng dời đi lực chú ý của Hạ Vi Tử, ngón tay của anh từ từ chen vào bên trong hoa huyệt của cô.
Đóa hoa mềm mại của Hạ Vi Tử giống như là cái miệng nhỏ nhắn đang hô hấp, ngón tay Tiêu Tử Thăng bị cô hấp thật chặc.
"Tên. . . . . . Ưmh. . . . . . A. . . . . ."
"Đúng. . . . . . Gọi anh Tử Thăng. . . . . ."
"Tử. . . . . . A a a. . . . . ."
Ngón giữa của Tiêu Tử Thăng rốt cục tiến vào toàn bộ. Ngón tay dính đầu xuân thủy chợt điên cuồng ra vào ở trong hoa huyệt của Hạ Vi Tử.
Giọng nói của Hạ Vi Tử vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng cô vẫn lớn tiếng gọi tên Tiêu Tử Thăng. “Tử Thăng. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng lại đưa vào một ngón tay. Hoa huyệt vốn chậc hẹp, hoàn toàn không chịu nổi khuấy đảo như vậy, ái dịch từ trong khe hở ngón tay tràn ra, chảy ra giữa hai chân.
Tiêu Tử Thăng không thể thỏa mãn, cúi đầu, khẽ cắn một cái lên cổ Hạ Vi Tử. Một tay khác nắm lấy bầu ngực của cô, trên dưới phối hợp vận động. Anh kìm lòng không đặng nỉ non: “ŧıểυ Vi, em thật đẹp!"
Hạ Vi Tử ở trên giường xụi lơ thành một đống, dưới thân, ngón tay của Tiêu Tử Thăng vẫn còn không có rút ra. Cô vô lực gọi một tiếng: "Thiếu gia?"
Tiêu Tử Thăng không trả lời, chẳng qua là chặt chẽ nằm dán trên người cô không nhúc nhích.
"Thiếu gia?" Hạ Vi Tử đột nhiên rất sợ Tiêu Tử Thăng im lặng không lên tiếng lúc này.
Tiêu Tử Thăng giật giật thân thể, dùng đầu lưỡi liếʍ lớp mồ hôi mỏng trên ngực cô, cổ họng khàn không chịu nổi, tràn đầy ham muốn nồng nặc.
"Em yêu anh sao? ŧıểυ Vi. . . . . ."
Hạ Vi Tử không nghĩ vào lúc này Tiêu Tử Thăng sẽ hỏi vấn đề này.
Bọn họ cũng đã như vậy, hỏi cái vấn đề này có quá trễ hay không?
Thấy Hạ Vi Tử không trả lời, Tiêu Tử Thăng thở dài, rút ngón tay dưới thân cô ra, lật người nằm ở trên giường.
Anh không thể miễn cưỡng cô, trừ phi chính miệng cô nói yêu anh.
Hạ Vi Tử cảm giác hư không dưới thân nhanh chóng lan tran. Cô bất mãn “ưhm” một tiếng, cảm giác ái dịch dưới thân vẫn còn liên tục không ngừng chảy xuống.
Cô không phải là không yêu anh, cô chỉ là……. Không dám dễ dàng nói yêu. Bởi vì không có hy vọng, cũng không dám ôm hy vọng.
Hồi lâu, lâu đến lúc Tiêu Tử Thăng đã đứng lên, chuẩn bị đi tắm nước lạnh. Hạ Vi Tử đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, từ phía sau lưng ôm lấy Tiêu Tử Thăng!
"Thiếu gia!"
"Ở trên giường của anh, phải gọi tên anh!"
"Tử. . . . . . Tử Thăng . . . . ." Mặc dù lúc nảy đã gọi một lần, nhưng mà cô vẫn rất không quen.
Hạ Vi Tử hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí lớn tiếng thổ lộ: “Tử Thăng, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, rất yêu anh, rất yêu anh…… Đã yêu nhiều năm, yêu đến mức hèn mọn. Cho nên em không dám thừa nhận tình cảm của bản thân. Em sợ em nói ra, anh sẽ tức giận. Cho nên em tình nguyện sống trong giấc mộng của chính mình.”
Thật là một cô gái ngốc! Tiêu Tử Thăng rốt cục đợi được Hạ Vi Tử tỏ tình, trong lòng vui vẻ điên cuồng, lại nghiêm mặt nói: “Vậy em phải chứng minh thế nào?”
"Chứng minh như thế nào? Làm sao chứng minh đây?” Hạ Vi Tử lầm bầm không hiểu.
"Giống như mới vừa rồi anh làm với em vậy. . . . . ."
"Như vậy?" Hạ Vi Tử mở to hai mắt, cái này thật là làm cho người ta xấu hổ mà!
"Xem ra em cũng không phải thật sự yêu anh!" Tiêu Tử Thăng giả bộ tức giận, đứng dậy muốn rời đi.
Hạ Vi Tử vội vàng nhảy xuống giường ngăn Tiêu Tử Thăng lại. “Em…..Em là thật lòng nghiêm túc!"
"Vậy thì nghiêm túc cho anh xem."
"Được rồi, vậy em đến thử một chút xem sao. Em không thuần thục, mong thiếu gia thông cảm.”
Em không thuần thục là đúng rồi! Tiêu Tử Thăng cười trộm trong lòng, gật đầu một cái, “Vậy em bắt đầu đi!”
Hạ Vi Tử cam chịu số phận hít sâu một cái, cẩn thận nhớ lại vừa rồi Tiêu Tử Thăng làm như thế nào.
Đầu tiên anh hôn môi cô…. Vì vậy Hạ Vi Tử nhón chân lên, muốn hôn Tiêu Tử Thăng, nhưng mà làm như thế nào cũng không chạm tới. Cô co rút khóe miệng, bất đắc dĩ: “Thiếu gia, phối hợp một chút, cúi đầu xuống cho em hôn.”
Tiêu Tử Thăng ngược lại rất phối hợp, cúi người xuống, nâng mặt của Hạ Vi Tử lên bắt đầu hôn.
Nụ hôn này quyền chủ động vẫn nằm trong tay anh. Hạ Vi Tử bị hôn đến thất điên bát đảo, liền quên động tác trên tay.
"A. . . . . ." Hạ Vi Tử tiếp tục bị Tiêu Tử Thăng hôn, tay của cô sờ loạn lung tung trên người anh, từ xương quai xanh sờ tới hạt đậu đỏ, lại tiếp xuống cơ bụng kiện mỹ, chậm rãi xuống phía dưới, một đường đi tới bên ngoài qυầи ɭóŧ.
Hạ Vi Tử nhắm mắt nhớ lại. Mới vừa rồi cô không có chú ý tới động tác của Tiêu Tử Thăng, hình như là…… cách lớp qυầи ɭóŧ vuốt ve. Vì vậy, cô liền cách lớp qυầи ɭóŧ cọ xát cự vật của anh.
Tiêu Tử Thăng rời khỏi môi Hạ Vi Tử, mãnh liệt hít một hơi khí lạnh, tiếng rêи ɾỉ khàn khàn bật ra khỏi miệng.
Thấy Tiêu Tử Thăng có phản ứng, trong lòng Hạ Vi Tử không khỏi đắc ý. Cô không ngừng cố gắng, tay nhỏ bé tuột qυầи ɭóŧ anh đến dưới đùi, nắm chặc lấy cự vật nóng rực.
Hạ Vi Tử đương nhiên là không biết nên trêu đùa đàn ông như thế nào, chẳng qua là dựa vào bản năng. Hai tay cô phối hợp cùng nhau, nắm lấy cự vật của Tiêu Tử Thăng, trên dưới lên xống mấy cái, chất lỏng trắng sềnh sệch liền rỉ ra từ đỉnh cự vật, dính đầy tay của cô.
Cảm giác trơn trợt càng làm cho Hạ Vi Tử thêm hưng phấn, càng tăng nhanh tốc độ lên xuống.
Tiêu Tử Thăng bất ngờ ôm lấy Hạ Vi Tử, để cho hai chân cô quỳ xuống đất, nửa thân trên nằm bên trên giường. Một tay cầm lấy cự vật nóng rực của bản thân, một tay khác nắm lấy eo nhỏ của cô, ôn nhu nói: “Hơi đau, ráng chịu đựng một chút.”
Sau một thoáng, Tiêu Tử Thăng liền dùng cự vật thô cứng của mình, một lần xỏ xuyên thẳng vào hoa huyệt của Hạ Vi Tử
"A! Đau. . . . . ." Hạ Vi Tử thét lớn một tiếng, đau đến nhổm người muốn đứng dậy.
Tiêu Tử Thăng từ từ va chạm vào mông Hạ Vi Tử. Mặc dù cô vẫn còn rất đau, nhưng mà trong nhụy hoa tiết ra một lượng lớn ái dịch, dần dần giải đi cảm giác đau đớn. Một loại cảm giác vui thích khác theo mỗi lần rút ra đâm vào của anh lan tràn khắp toàn thân.
Mỗi một lần va chạm, cả hai đều có thể nghe thấy tiếng da thịt va chạm “bành bạch”, cự vật nóng rực đang tăng nhanh tốc độ ra vào trong hoa huyệt, càng lúc càng nhanh, tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
Hạ Vi Tử cũng theo tốc độ của Tiêu Tử Thăng mà bắt đầu luật động, một lần lại một lần thăm dò vao, đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, có một loại cảm giác kỳ diệu, tê dại, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Tiêu Tử Thăng biết Hạ Vi Tử sắp đạt tới cao triều, tốc độ của anh không giảm mà lại càng tăng nhanh, không để ý đến lời rêи ɾỉ cầu xin của cô, giống như là một con ngựa hoang, cuồng dã dong ruỗi trên thảo nguyên rộng lớn.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mắt, lông mi Hạ Vi Tử rung rẩy, rốt cục mở mắt ra, đầu óc của cô trong nháy mắt có chút mơ hồ, nơi này là . . . . .
Cô giơ tay lên dụi dụi mắt, mới phát hiện bản thân trần như nhộng nằm trên một cái giường lớn, căn phòng nhìn hết sức quen mắt, hình như là phòng thiếu gia….. Tối qua cô đã làm cái gì?
Hạ Vi Tử lập tức bật ngồi dậy. Động tác quá mạnh rước lấy người bên cạnh bất mãn lầm bầm: “Hạ Vi Tử, nằm xuống, tiếp tục ngủ!"
Bàn tay người nào đó chụp tới, kéo lấy Hạ Vi Tử.
Không trách được vừa rồi cô thấy có chút mất thăng bằng, thì ra là cánh tay của Tiêu Tử Thăng.
Nhưng đối với việc vì sao cô lại nằm ở trên giường của thiếu gia, trí nhớ có chút mơ hồ. Vì vậy Hạ Vi Tử liền vắt óc suy nghĩ.
Hạ Vi Tử bị Tiêu Tử Thăng ôm chặc lấy, hai thân thể trần truồng dựa sát vào nhau, cả người cô đều nóng như lửa, làm sao có thể tập trung tinh thần suy nghĩ gì nữa? Nhưng mà những đoạn ngắn đứt quãng tối qua vẫn bay vào trong đầu cô.
Cô tỏ tỉnh với thiếu gia. . . . . . Lên giường. . . . . . Xong rồi!
Hạ Vi Tử lập tức không còn hơi sức, nghĩ đến cô đã lên giường với Tiêu Tử Thăng, nội tâm rung động không dứt, lo lắng lão gia sẽ cho cô một cước, đá cô ra khỏi biệt thự.
Về phần ba cô, nhất định sẽ mắng cô là người phụ nữ da^ʍ đãиɠ, không biết liêm sỉ.
Hạ Vi Tử vừa nghĩ tới kế tiếp có thể phải đối mặt với trách mắng, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, ão não bản thân tối qua như thế nào bị ma quỷ ám ảnh, làm ra hành động hồ đồ…… Làm cái chuyện cô không muốn làm nhất.
Cô hy vọng tất cả chuyện này đều là một giấc mộng.
"Hạ Vi Tử. . . . . ."
Hạ Vi Tử sợ hết hồn, ngước mắt lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Tử Thăng.
Tiêu Tử Thăng nhìn Hạ Vi Tử một lúc lâu. Cô thỉnh thoảng cúi đầu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt ảo não, không dám nhìn vào mắt anh. Anh nghiêm túc hoài nghi suy nghĩ của Hạ Vi Tử
Tiêu Tử Thăng không lộ vẻ gì ngồi dậy, xuống giường mặc quần áo. Hạ Vi Tử lại ở một bên thấp thỏm bất an suy nghĩ lung tung.
Tiêu Tử Thăng mặc quần áo tử tế xong, ôm lấy Hạ Vi Tử, mặc vào áo ngực tối qua đích thân anh cởi ra, qυầи ɭóŧ tối qua bị anh ném dưới sàng, sau đó lại mặc trang phục nữ hầu vào, kéo lên khóa kéo phía sau lưng cho cô.
Tất cả giải quyết, trong khoảng thời gian này, hai người không ai nói câu nào.