Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Hạ Vi Tử giương mắt, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
“Bạn học!” Hạ Vi Tử kích động, nhanh chóng đứng lên, ôm Hùng Lan Chi thật chặt, tự đấy lòng nói: “Mới vừa rồi thật là cảm ơn bạn, nếu như không phải là bạn giải cứu mình, mình thật sự lúng túng muốn chết.”
“Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Hùng Lan Chi vô tình khoát khoát tay, Từ chỗ ngồi bên cạnh Hạ Vi Tử nhặt giày lên mang vào. “Xin chào, Hạ Vi Tử, tôi tên là Hùng Chi Lan, là ban ba.”
“Mình biết tên bạn.” Ánh mắt Hạ Vi Tử cười thành hình trăng khuyết. “Bạn học Hùng Chi Lan, mình rất hân hạnh được biết bạn, mình cũng là ban ba. Sau này chúng ta là bạn học, xin chiếu cố nhiều hơn.” Cô lui về phía sau vài bước, cúi người chào một góc 90 độ.
Hùng Lan Chi tấm tắc, “Quả nhiên là người từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện nữ hầu, lễ nghi chính là không giống nhau. Tên của bạn cũng như sấm bên tai, mình nghĩ sau này chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”
“Bạn….. Bạn đồng ý làm bạn với tôi?” Hạ Vi Tử gần như không thể tin vào lỗ tai mình.
“Dĩ nhiên, không chỉ có mình và bạn, còn có cả Ngải Minh Mị cùng Diêu Nhiêu, chúng ta cũng sẽ trở thành bạn bè.”
“Bạn bè……. Các bạn……” Lúc này Hạ Vi Tử mới nhìn đến hai cô gái sau lưng Hùng Lan Chi. Một lạnh lùng băng sương; một xinh đẹp tươi mát…. Thật ra thì Hạ Vi Tử muốn nói, Ngải Minh Mị phải là “ba đào mãnh liệt” mới đúng.
Cô thật không thể tin được, dưới tình huống thanh danh như lang sói của cô như vậy mà còn có người đồng ý kết bạn với cô. Trong lòng Hạ Vi Tử ngũ vị tạp trần, không biết nên mở miệng như thế nào, duy chỉ có trong mắt chứa đầy nước mắt, bày tỏ cảm động.
Ngải Minh Mị vội vàng tiến lên nói: “Bạn đừng khóc, chúng tôi biết bạn là một cô gái tốt.”
Hùng Chi Lan vỗ trán thở dài, “Bạn ngàn vạn lần đừng khóc, Minh Mị có một thói quen, chỉ cần bên cạnh có người khóc, cậu ấy nhất định cũng sẽ khóc theo. Nhưng mà hai người các cậu thích khóc như vậy, nhất định sẽ trở thành bạn tốt.”
“Ừ, bạn tốt!” Hạ Vi Tử hít mũi một cái, nắm quyền, “Mình không khóc!”
Hôm nay chẳng qua là một ngày mùa hạ bình thường, dư âm ánh nắng mặt trời buổi chiều vẫn rực rỡ như vậy, tia nắng màu vàng chiếu xạ cả một vùng đất. Nhưng mà ở trong lòng Hạ Vi Tử, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, quá nhiều việc làm cho cô khó mà bình tĩnh. Cô bị hoảng sợ, cũng nhận được tình hữu nghị.
……….
Ngày thứ mười chín sau ngày tựu trường, Hạ Vi Tử đã có hơn mười ngày không nhìn thấy Tiêu Tử Thăng. Hơn nữa bị Triệu Âm Kỳ theo dõi một tuần lễ, còn có cùng với đám bạn bè tốt hia ngày, sau khi tan học thì cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Trải qua tiếp xúc, Hạ Vi Tử phát hiện cô có ba người bạn tốt tính tình không giống nhau.
Diêu Nhiêu thoạt nhìn mặc dù lạnh lùn, nhưng mà suy nghĩ hết sức tinh tế, thường xuyên làm ra một vài hành động kinh người, làm cho người ta có cảm giác hết sức an toàn.
Ngải Minh Mị có dáng vẻ xinh đẹp, nội tâm cũng xinh đẹp, nhưng mà có chút mơ hồ.
Mặc dù Hạ Vi Tử rất yêu ảo tưởng, cũng là một người ngây ngô tự nhiên, không có lập trường gì nói người khác mơ hồ. Nhưng mà Ngải Minh Mị so với cô còn mơ hồ hơn, mơ hồ rất đáng yêu.
Về phần Hùng Lan Chi, không chỉ có trí thông minh cao, hơn nữa dám nói dám làm, là người Hạ Vi Tử bội phục nhất.
Chẳng qua là những ngay qua chung đụng với nhau, trong lòng Hạ Vi Tử vẫn có chút nghi vấn, cũng không dám hỏi.
Bốn cô gái ngồi trong nhà ăn, gọi món ăn ăn ngon lành, chỉ có Hạ Vi Tử là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Hùng Lan Chi thông minh đến bực nào? Mấy ngày nay đương nhiên nhìn ra bộ dáng muốn nói lại thôi của Hạ Vi Tử. Cô cho rằng Hạ Vi Tử bởi vì Triệu Âm Kỳ dây dưa mà buồn bực, vì vậy hỏi: “Triệu Âm Kỳ gần đây vẫn còn theo dõi cậu sao?”
Hạ Vi Tử quay đầu lại, thấy Hùng Lan Chi ân cần hỏi, trong lòng không khỏi cảm động, gật đầu một cái. “Đúng vậy, anh ta theo dõi mình đã bảy ngày, mỗi ngày mình đều phải tìm cách bỏ rơi anh ta.”
“Thật có nghị lực.” Diêu Nhiêu không nói chiều, nhưng mà câu nào cũng là kinh điển.
Vè mặt Ngải Minh Mị lại yêu thích và ngưỡng mộ nói: “Vi Tử, tại sao cậu lại đau khổ như vậy? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy Triệu Âm Kỳ rất đẹp trai hay sao?”
“Không cảm thấy.” Hạ Vi Tử bĩu môi. “Ở trong lòng mình, người đẹp trai nhất chỉ có một, cho nên những người khác trong mắt mình đều là một dáng vẻ.”
“Thiếu gia của cậu?” Hùng Lan Chi hỏi.
Hạ Vi Tử trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn Hùng Lan Chi, “Làm sao cậu biết?”
“Lan Chi có bản lĩnh gặp qua là sẽ không quên.” Diêu Nhiêu chen vào nói.
“Nhưng...... Lan Chi tại sao lại xem qua tư liệu của mình?”
Lần này Ngải Minh Mị thay Hùng Lan Chi trả lời, thần bí nháy mắt mấy cái với Hạ Vi Tử. “Cậu ấy đi một chuyến tới phòng làm việc của hiệu trưởng.”
“A…… Thì ra là cậu cùng hiệu trưởng…..” Tật xấu thích ảo tưởng của Hạ Vi Tử lại tái phát, cái đầu nhỏ lại bắt đầu dùng tốc độ cao vận chuyển. Chẳng trách Hùng Lan Chi cùng hiệu trưởng gian phu lại bất hòa, thì ra là một đôi oan gia vui mừng.
“Không được dùng đầu óc thích ảo tưởng của cậu ý dâm mình cùng chú hiệu trưởng.” Hùng Lan Chi không chút lưu tình dập tắt ảo tưởng của Hạ Vi Tử. “Chẳng qua trong lúc mình đi tìm hắn ta vô tình liếc mắt nhìn thấy hồ sơ cá nhân của cậu….. Thiếu gia nhà cậu có quen biết với chú hiệu trưởng……”
“Ách......” Hạ Vi Tử không dám thừa nhận. Nếu cô thừa nhận, không phải gián tiếp thừa nhận việc cô đi cửa sau vào Học Viện Nữ Hầu hay sao!
“Không cần chần chờ, mình biết nguyên nhân thật sự cậu vào Học Viện Nữ Hầu…..” Hùng Lan Chi ăn một miếng salad, không để ý nói, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.Mà Hạ Vi Tử cũng không cảm thấy như vậy. Cô giống như là bị người bắt được cán chuôi, khuôn mặt đỏ bừng, lời nói không mạch lạc. “Cho nên…. Không phải là….. Mình…….. Cái đó…….”
Diêu Nhiêu liếc cô một cái, vỗ một cái sau lưng cô, động tác không nặng, lại làm cho Hạ Vi Tử trở lại bình thường, trong trẻo lạnh lùng nói: “Muốn nói cái gì thì mạnh dạn nói ra.”
“Mọi người nếu biết mình là……… là được hiệu trưởng thiên vị cho vào Học Viện Nữ Hầu, tại sao lại vẫn kết bạn cùng mình?”
Ba người liếc nhìn nhau, bộ mặt không thể giải thích được nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Được rồi, Hạ Vi Tử vốn chính là một cô ngốc.
Ngải Minh Mị “phốc” một tiếng bật cười, thảy mọi người trả lời: “Vi Tử ngốc, trước khi cỏn chưa trở thành bạn bè với cậu, chúng mình đã biết chuyện này. Nhưng mà kết giao bạn bè nào có nhiều quy củ như vậy? Chúng mình chẳng qua là cảm thấy cậu đáng giá trở thành bạn bè của bọn mình, cũng sẽ là một người bạn tốt, cho nên mới tìm tới cậu thôi.”
“Các cậu…….” Hạ Vi Tử nhất thời bị cảm động thật sâu, lại muốn khóc. Nhưng mà cô không dám. “Các cậu thật là tốt!”
“Nhưng mà hiện tại mình có chút hối hận rồi.” Ba người đồng loạt nhìn về phía Hùng Lan Chi, cô bất đắc dĩ oán trách: “Vì sao mình lại muốn làm bạn bè với một cô gá ngốc cơ chứ? Thật là vũ nhục trí thông minh của mình.”
“...... Ha ha ha ha!” Sau vài phút yên lặng ngắn ngủi, bốn người bạo phát cười lớn.
“Các người đẹp......”
Tiếng cười bị cắt đứt, bốn người ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng đồng thời vang lên một giọng nói, lại tới!
Người này không phải là ai khác, chính là Triệu Âm Kỳ. Hắn đơn giản là âm hồn không tan!
Trong lòng Hạ Vi Tử kêu rên. Tại sao cô đi tới đâu người này cũng theo tới đó?
Khuôn mặt Triệu Âm Kỳ cười thành một đống, trên tay là một bó hoa bách hợp to bự. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bốn cô gái dành cho hắn, thẳng đưa bó hoa tới trước mắt Hạ Vi Tử, giọng nói hấp dẫn mà có từ tính: “Tình yêu thuần khiết, xin tặng cho người thuần khiết.”
Mặt Hạ Vi Tử mờ mịt, hắn vừa mới nói cái gì?
“Tình yêu ngu xuẩn tặng cho người ngu xuẩn?” Hắn là đang châm chọc cô ngu xuẩn?
Thật ra thì Triệu Âm Kỳ theo đuổi Hạ Vi Tử dùng rất nhiều tâm tư. Trong một tuần lễ đầu, tốn một đống lớn thời gian thu thập tư liệu của cô, bao gồm hứng thú cô yêu thích, tập quán sinh hoạt. Sau đó lại dùng năm ngày, tự bản thân lập ra một kế hoạch theo đuổi. Tiếp theo hắn liên tục theo dõi cô bảy ngày, phương thức tỏ tình đối với cô trong bảy ngày này cũng không giống nhau.
Ví dụ như hôm nay dùng “Tình yêu thuần khiết tặng cho người thuần khiết.”
“Tình yêu thuần khiết” của Triệu Âm Kỳ làm kinh hãi bốn cô gái. Một màn này cũng kinh hãi một người đang ngồi trên xe.
Có lẽ Hạ Vi Tử quên, nhà hàng hôm nay các cô đến ăn, ông chủ phía sau chính là Phó Tổng Giám Đốc tập đoàn nhà họ Tiêu, thiếu gia nhà cô, Tiêu Tử Thăng.
Lúc đầu, mục đích Tiêu Tử Thăng đầu tư mở nhà hàng này cũng không phải vì kiếm tiền. Thời điểm nghỉ hè năm anh tốt nghiệp trung học, sau hai tháng đến tập đoàn nhà họ Tiêu làm việc, cảm thấy thức ăn trong công ty không ngon. Vì vậy anh cầm một khoản tiền mở một nhà hàng “Cười Một Tiếng”. Hiện tại mỗi buổi trưa anh cũng sẽ đến chỗ này dùng cơm.
Nhưng mà vào lúc này, vị thiếu gia chết tiệt của Hạ Vi Tử, Phó Tổng Giám Đốc tập đoàn nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Thăng xuống lầu ngồi lên xe, đang chuẩn bị đi học, vừa vặn nhìn thấy một màn Triệu Âm Kỳ tặng hoa cho Hạ Vi Tử.
Tên nhóc kia là ai?
Tiêu Tử Thăng mím chặt môi, ngồi trên xe không nhúc nhích nhìn bốn nữ một nam trong nhà hàng.
Mặc dù khoảng cách xa, nhưng Tiêu Tử Thăng vẫn nhìn thấy được. Tên nhóc kia đang nói gì đó với Hạ Vi Tử, còn cô thì cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt của cô là vui hay là kinh ngạc.
Chỉ là, anh rất kinh ngạc!
Cũng là bởi vì gần đây anh quá mức bận rộn, rất lâu không có quan tâm tới cô, mới có thể để cho bên cạnh cô có người thừa dịp xuất hiện chen vào theo đuổi.
Cái ý niệm này làm cho dây đàn trong lòng anh không khỏi căng lên. Một loại tư vị nói không ra lời từ đáy lòng nảy sinh, dần dần lan tràn tới trong máu. Anh cứng ngắc nhìn cô. Lúc này, Tiêu Tử Thăng chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm tình của bản thân lúc này: “Cực kỳ khó chịu!”
Tiêu Tử Thăng không muốn nhìn nữa. Anh sợ anh không khống chố được tâm tình mình, sẽ lập tức lao ra khỏi xe bay tới bên cạnh Hạ Vi Tử đánh cho tên nhóc kia răng rơi đầy đất. Anh cần tỉnh táo, hơn nữa sớm ngả bài với cô, sớm một chút bắt cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc kia tới bên cạnh anh, không lúc nào là không nhìn thấy được cô!
Vẻ đẹp của cô, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô, đều chỉ có thể thuộc về anh.
Nói một cách khác, trước kia của cô, hiện tại của cô, tương lai của cô, cũng chỉ có thể là một mình anh!
Tình yêu đánh tới chính là sẽ làm ham muốn giữ lấy của một người đột nhiên tăng vọt. Tiêu Tử Thăng hít sâu mấy cái, đè nén tâm tình phập phồng khó chịu xuấng, phất phất tay, ý bảo tài xế lái xe.
Nhắm mắt lại trầm tư, anh chợt mở miệng hỏi nữ thư ký ngồi bên cạnh mình: “Tặng cho phụ nữ hoa bách hợp có ý nghĩa gì?”
Thư ký của Tiêu Tử Thăng là một cô gái trẻ tuổi, cô tự nhiên biết được ngôn ngữ của hoa bách hợp là gì. “Dạ, Phó Tổng Giám Đốc, hoa bách hợp có nghĩa là 『 Tình yêu thuần khiết 』.”
“Tình yêu ngu xuẩn?”
Khóe miệng nữ thư ký co rút. “Không phải, là thuần khiết 『 Thuần khiết 』.”
“À......” Tiêu Tử Thăng không nói thêm gì nữa. Anh nhếch mép cười lạnh. Nếu như là tình yêu “ngu xuẩn”, như vậy bó hoa bách hợp kia thật đúng là hợp với Hạ Vi Tử!
Nữ thư ký rùng mình một cái. Cô đi theo bên cạnh Phó Tổng Giám Đốc mấy ngày nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười. Vậy mà nụ kia lại lạnh như băng.