Mùng một đầu năm, lại là một hành lang đầy ắp tiếng thăm hỏi.
Cái loại vui mừng phù phiếm này lặp lại từ năm này qua năm khác. Bởi vì mang theo một chữ “mới”, liền phảng phất như thật sự có thể tẩy hết bụi trần thay da đổi thịt, đến cả những người bình thường có hiềm khích với nhau cũng mượn cái cớ này để bỏ qua chuyện cũ. Người đại diện của Chu Dĩ Thông chưa đến sáu giờ sáng đã tới gõ cửa phòng Long Thất, cửa không mở, cô ta liền đứng ngoài hành lang thành khẩn nói tiếng xin lỗi, sau đó hỏi Long Thất có thể liên lạc với Chu Dĩ Thông hay không, cô ta tưởng rằng Chu Dĩ Thông sẽ chơi cùng một chỗ với cô.
Long Thất không đáp, làm như bản thân chẳng hề ở trong phòng.
Cô ta cũng chịu rời đi rồi.
Hơn sáu giờ, lão Bình cùng trợ lý gấp gáp trở lại khách sạn. Cửa vừa mở, lão Bình ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, nhìn trạng thái tinh thần của cô, mặt mày vô cảm nói: “Ha, cũng may là Chu Dĩ Thông chơi trò mất tích, cứu cô một mạng.”
Đèn trên hành lang rất chói mắt, áo sơ mi trắng của nữ trợ lý cũng rất chói mắt, mắt cô vẫn chưa mở hẳn ra được, vẫn đau rát, nghiêng đầu tránh đi. Lão Bình lại hỏi: “Đây là mất ngủ cả đêm, uống rượu cả đêm hay là khóc cả đêm vậy, hay là toàn bộ?”
“Toàn bộ.” Cô đáp.
Một câu thành thật như vậy ngược lại khiến cho thái độ của lão Bình thu liễm bớt. Hắn đã quen nhìn cô quật cường, lúc này cuối cùng cũng mềm lòng rồi, thở dài một tiếng, vỗ vỗ cánh tay cô: “Được rồi đấy. Đã bao nhiêu ngày rồi, nghĩ thoáng một chút đi. Cô xinh đẹp như này, cần gì phải thế.”
“Chu Dĩ Thông sao rồi.” Long Thất không tiếp lời lão Bình.
Lão Bình kêu trợ lý đóng cửa lại rồi choàng một chiếc áo khoác lên người cô. Tiếng nhân viên dọn dẹp đẩy xe đi xa, hắn vừa đi vào vừa trả lời tin nhắn công việc, nói: “Tờ mờ sáng đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Cả ngày hôm nay chỉ toàn phân cảnh của cô và cậu ta. Lưu Bích gấp muốn điên rồi.”
Lưu Bích là tên người đại diện của Chu Dĩ Thông.
“Vậy tôi thì sao?”
“Trước cứ đi hoá trang rồi ở khách sạn chờ tin. Cậu ta mà không trở lại thì cô cũng chẳng quay được. Có điều, tôi nhìn cái trạng thái này của cô cũng chẳng có cách nào lên hình. Cũng tốt, để cho Chu Dĩ Thông gánh cái nồi này thay cô.”
“Hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ cãi nhau ở dưới lầu.”
“Ai?”
Long Thất ỉu xìu nhìn lão Bình một cái, lão Bình phản ứng lại ngay: “Ồ, Chu Dĩ Thông và Lưu Bích? Còn bị cô trông thấy? Vậy được, vậy khẳng định là chê người đại diện vươn tay quá dài. Người như cô cũng phải để Lưu Bích quản giáo hai ngày, đảm bảo…..”
Long Thất vẫn đang nhìn hắn.
“....... Đảm bảo cô ta sẽ bị cô làm cho mắc nghẹn.” Lão Bình nói.
Đến cửa thang máy, lão Bình ấn nút, thang máy mở ra, bên trong không một bóng người. Cô dựa người vào tay vịn cạnh vách tường, nữ trợ lý bắt đầu kiểm tra mắt cho cô, nỉ non: “Hay là chườm ít đá đi……”
“Rõ lắm không?” Lão Bình ngó đầu qua, “Để tôi xem.”
Cùng lúc này, ở bên ngoài thang máy truyền đến một loạt tiếng bước chân, giọng nói nhỏ nhẹ của Ô Gia Quỳ xen lẫn trong đó, từ xa tiến lại gần: “....... Tôi không quan tâm nay là mùng một hay mùng hai. Tôi chỉ muốn rảnh rỗi ngày hôm nay, bằng cách nào thì cô tự đi mà nghĩ.”
Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì trợ lý của đối phương đã vô thức vươn tay giữ lấy cửa. Đợi đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra, Long Thất nhàn nhạt ngước mắt, mà Ô Gia Quỳ đứng ngoài, tay trái cầm điện thoại đập nhẹ vào lòng bàn tay phải vài cái. Tầm mắt của hai người im hơi lặng tiếng mà đối chọi. Động tác nhỏ của Ô Gia Quỳ khẽ ngừng lại, trợ lý đứng bên cạnh ôm Yorkshire vào lòng, “gâu” một tiếng giòn tan.
Không quá hai giây, Ô Gia Quỳ nhếch môi cười: “Chú Bình, buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng a, Gia Quỳ. Vào đây đi, vẫn còn trống.” Lão Bình không rõ nội tình đáp lại.
Cửa thang máy khép vào.
Trong không gian khép kín, tiếng hít thở của năm người hoà chung vào bầu không khí nặng nề. Long Thất vẫn dựa người vào tay vịn thang máy, lưng của Ô Gia Quỳ quay về phía trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau tầm 15cm. Cô ta tập trung xem giao diện trang web trên điện thoại, mà trợ lý của cô ta ở một bên sợ sệt: “Quỳ Quỳ….. thực sự là không hẹn được đâu. Lại nói, chuyện xăm mình vẫn cần phải hỏi ý kiến chị Ô trước đã…….”
Trợ lý còn chưa nói hết, Ô Gia Quỳ đã cho cô ta một ánh mắt.
Trợ lý lập tức ngậm miệng.
Nhưng Ô Gia Quỳ lúc này lại quay đầu hướng lão Bình: “Chú Bình, chú có quen thợ xăm nào đáng tin cậy giới thiệu cho cháu với. Cháu vốn đã hẹn được người rồi nhưng chẳng may họ lại nhỡ mất chuyến bay. Cháu đang đau đầu quá đây.”
“Ồ? Muốn xăm cái gì?”
“Bão Nhi.” Đầu ngón tay của Ô Gia Quỳ chọc chọc miệng Yorkshire.
“Xăm hình cún cưng à, haha,” Lão Bình khách sáo rồi tự nhiên vứt chủ đề này sang cho Long Thất: “Phương diện này thì phải hỏi Thất Thất rồi. Cô không phải có mấy người bạn là thợ xăm……”
“Không quen.”
Lão Bình bị nghẹn trở về, có chút xấu hổ. Ô Gia Quỳ cười cười. Trợ lý của hai bên chỉ biết trơ mắt nhìn nhau.
“Không liên quan.” Chưa quá ba giây, Ô Gia Quỳ nói.
‘Ding’ một tiếng, thang máy đã đến tầng dưới cùng.
Lão Bình cùng với hai vị trợ lý bước ra ngoài, mà Long Thất vượt qua người Ô Gia Quỳ, ngón tay ấn lên nút đóng cửa. Lão Bình quay đầu, trợ lý của Ô Gia Quỳ sững sờ, Yorkshire đang được ôm trong lòng nhảy xuống đất, xuyên qua khe cửa chạy vào thang máy. Cửa ‘ka da’ một tiếng khép lại, Long Thất quay người tiến lên nửa bước, Ô Gia Quỳ cũng không dấu vết lùi lại nửa bước, khoảng cách bảo trì hai bước chân, tầm mắt thẳng tắp hướng về đối phương. Tiếng chó sủa ở giữa chân hai người khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Trợ lý của Ô Gia Quỳ ở ngoài đập cửa, mà lão Bình dù thế nào thì vẫn đứng về phía người của mình, lập tức trợn mắt nói dối: “Chắc thang máy gặp sự cố rồi, sao cửa lại tự đóng lại thế này?”
Bên trong, Ô Gia Quỳ vẫn thong dong như cũ, trong mắt thậm chí còn loé lên cả tia sáng. Long Thất nhàn nhạt thốt ra một câu “không liên quan tới ai chứ". Cô ta liền thẳng thắn tiếp lời: “Tới cô á. Tâm tình cô không tốt, tôi hiểu được.”
“Nghĩ lại xem rốt cuộc là có liên quan hay là không liên quan, là cần thể diện hay là không biết xấu hổ.”
“Là cái vấn đề lớn lao gì mà phải cần đến thể diện hay không.”
“Cô đoán.”
“Một, tôi không trộm. Hai, tôi không cướp. Muốn theo đuổi cũng là đang trong trạng thái độc thân. Chẳng lẽ tôi phải đứng trước mặt cô nói một tiếng “tôi chuẩn bị theo đuổi Cận Dịch Khẳng đây”, thì mới tính là quang minh chính đại có mặt mũi?”
“Ooh,” Long Thất gật đầu, “Nói đến thợ xăm, cô tính bắt chước anh ấy à, giỏi thật.”
“Tiếp tục nói đến thợ xăm cũng được, nhưng tôi lo một thân oán khí của cô không có chỗ để xả.”
Một lời một chữ một bước chân, Ô Gia Quỳ bị dồn đến tận vách tường thang máy, hai mắt vẫn sáng quắc đối diện với Long Thất. Long Thất nói: “Cô không chột dạ, sợ cái gì.”
Yorkshire gầm gừ phát uy với Long Thất, tay của Ô Gia Quỳ chống lên lan can phía sau: “Tôi sợ cô nói không lại liền động tay động chân với tôi đó, cực kỳ run sợ luôn.”
Tay của Long Thất cũng đặt lên thành lan can, vây khốn Ô Gia Quỳ trong một góc tam giác: “Vậy tôi cảnh cáo cô trước, con người tôi ấy mà cực kỳ thích giở trò lưu manh, cào mặt giật tóc trước giờ đều rất quen tay, không có việc gì thì ít đến trêu chọc tôi đi. Tôi cũng có thể coi hai người các cô đã chết rồi.”
“Vậy tôi cũng nhắc nhở cô một chút. Trước hết cứ tìm sẵn một cái cớ để toàn thân rút lui cái đã, bởi vì tối nay tôi phải đi dự tiệc đầy tháng của em gái anh ấy. Đến lúc đó phải đứng trước mặt mọi người giải thích vì sao trên người tôi lại có mấy vết cào cấu thì xấu hổ lắm.”
“Vậy càng tốt,” Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa bước chân, hô hấp xung đột, “Thay tôi kiểm tra xem điện thoại và máy tính của Cận Dịch Khẳng đã xoá hết đống ảnh và video của tôi hay chưa, không còn là tốt nhất. Nhưng chẳng may tìm thấy rồi thì cũng đừng nhìn lén, không tốt cho trẻ em đâu. Tính sát thương đối với cô quá lớn.”
Hơi thở của Ô Gia Quỳ vẫn bình ổn, còn chưa kịp đáp lời thì cửa thang máy trong nháy mắt đã mở ra, tầm mắt cô ta chuyển hướng về phía cửa ra vào.
“Quỳ Quỳ?”
Bác của Ô Gia Quỳ một tay ấn nút mở cửa, vừa mới đến, trông thấy khung cảnh phía trước mặt thì lập tức chất vấn hai người: “Cái trận thế gì đây? Đang nói cái gì vậy?”
Lão Bình ở một bên lo âu, khoanh tay sờ cằm, hai mắt đảo tới đảo lui, đợi Ô tỷ nói xong tức thì làm công tác xã giao: “Chị Ô, là thế này. Cầu thang máy hỏng rồi, không mở được. Thất Thất nhà chúng tôi là đang an ủi Quỳ Quỳ đấy.”
Long Thất buông tay, ở dưới lời giải thích của lão Bình nhàn nhã thối lui. Cả người Ô Gia Quỳ lúc này mới tính là thả lỏng. Tầm mắt của hai người vẫn như cũ đối diện, tia lửa ‘xèo xèo’ bắn ra.
“Hỏng rồi?” Ô tỷ chỉ vào nút ấn trên tường, “Hỏng cái gì mà hỏng. Tôi ấn một phát là mở ra ngay.”
“Ồ?” Lão Bình làm bộ làm tịch ấn thử, “Ấy, đúng vậy nhỉ. Cái thang máy này có phải bị làm sao rồi không. Tiểu Ngô à, mau đến nói với lễ tân đi, thế này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Nữ trợ lý vội vàng gật đầu, ở dưới cái nhìn bán tín bán nghi của Ô tỷ rời đi.
Long Thất đi đến cửa thang máy, Ô tỷ vẫn hồ nghi đánh giá cô một lượt, cô dừng lại tại chỗ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bổ sung: “Không phải là cô muốn đi xăm sao?”
“Cháu muốn đi xăm?”
Ô tỷ vội vàng chuyển hướng tầm mắt về phía Ô Gia Quỳ. Ô Gia Quỳ không thèm để ý, yên lặng lắng nghe.
“Đi hỏi Cận Dịch Khẳng là biết. Người xăm cho tôi chính là người bên chỗ anh ấy đấy. Tôi nhìn phong cách của hình xăm Alaska trên cánh tay đó, là cùng một người,” Long Thất không quay đầu lại, chậm chạp nói, “Con chó đó tên là Long Nhị, theo họ tôi.”
……
Câu này nói ra, cũng chẳng thèm nhìn Ô Gia Quỳ, cũng chẳng thèm chờ người ở phía sau có bất cứ phản ứng gì, cô rời khỏi thang máy. Lão Bình bám theo, có lẽ đã đoán ra được tương đối, đợi đến khi hoàn toàn khuất bóng ở cuối hành lang mới ho khan một tiếng: “Tuyệt đối không được đem chuyện tình cảm vào trong công việc.”
Xem như là đang nhắc nhở, cũng không can thiệp vào.
Cả ngày hôm đó cũng không còn cơ hội va chạm với Ô Gia Quỳ nữa. Nếu như cô ta buổi tối đã có hẹn với Cận Dịch Khẳng bên kia thì chắc cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi chọc ngoáy bên này. Chu Dĩ Thông cũng không xuất hiện, tiến độ của đoàn phim bị chậm trễ, tổ chế tác có chút bực bội. Mà Long Thất chỉ coi đó là một ngày nghỉ, ở trong phòng khách sạn học thuộc kịch bản. Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngắt quãng, gió đông len lỏi qua khe cửa lùa vào trong bộ quần áo mỏng manh, cô chỉ cần ngừng lại một chút thì não bộ sẽ lập tức lặp lại những lời Cận Dịch Khẳng nói với cô ban sáng, vừa học lời thoại, mắt vừa đỏ lên, lòng bàn tay đỡ lấy trán tiếp tục đọc, cứ đọc như vậy.
Lúc tám giờ hơn, có tiếng gõ cửa, cửa vừa mở, rốt cuộc cũng trông thấy Chu Dĩ Thông đã mất hút cả ngày nay.
Áo khoác của Chu Dĩ Thông bị mưa thấm ướt, trông còn tiều tuỵ hơn cả cô, hỏi: “Muốn uống rượu không? Tôi mời cô.”
“Tôi không uống với anh.” Cô chuẩn bị đóng cửa, Chu Dĩ Thông đã vươn tay ra ngăn lại, có mùi rượu toả ra theo chuyển động của động tác.
“Vậy cô có biết buổi tối mùng một đầu năm, còn chỗ nào vẫn mở cửa hay không?”
Cô thở dài một tiếng.
Nửa tiếng sau, ở trong phòng bao của quán đồ nướng cách khách sạn nửa đoạn đường, nhân viên chuyển một thùng rượu tới chân bàn, từ trong đó lấy ra hai chai đặt lên mặt bàn mở nắp, rồi trở tay bưng món ăn kèm và đồ nướng lên.
Chu Dĩ Thông đổ đầy, ngụm đầu tiên đã uống hết cả cốc. Long Thất ngồi dựa người vào tường, bên trong mặc rất ít, bao bọc cả người vào trong một chiếc áo khoác cỡ lớn, tay áo trống không duỗi xuống đất. Cô đem đậu tương đã ăn xong chuẩn xác ném vào trong thùng rác phía đối diện, chậm rãi ném từng hạt từng hạt. Tivi ở trên nóc thùng rác đang phát sóng vài chương trình đón Tết, sau khi chuyển vài kênh thì trông thấy bản tin giải trí “đặc sắc” của Chu Dĩ Thông và tiểu nghệ sĩ tuyến 18 kia đi thuê phòng. Lúc đầu, cái tin này tự dưng nổ ra, áp đảo hoàn toàn cái màn kịch chia tay mấy tuần vẫn chưa dẹp sạch của Long Thất, đến tận bây giờ vẫn còn dư lại chút tro tàn, quả thật là giúp lão Bình ăn ngon ngủ yên rồi.
Cô lại chuyển kênh.
Chu Dĩ Thông nói: “Cái nghề này, tôi không muốn làm nữa.”
Long Thất không nhìn hắn.
Chu Dĩ Thông nói tiếp: “Cô ấy mấy ngày đó, đến điện thoại cũng không dám mở lên.”
Lúc này mới cho hắn một ánh mắt, lấy hạt đậu tương ở trong đĩa: “Người đại diện của anh?”
“Ninh Ninh.”
Cho đậu vào mồm, lại ném hạt vào trong thùng rác: “Cao Ninh Ninh?”
Chu Dĩ Thông gật đầu.
Tên này đã uống một ít trước khi đến đây rồi, mặt mày chẳng còn tỉnh táo, bây giờ lại tự động phun ra một tin bát quái cực lớn, Long Thất ung dung nhặt đậu tương: “Không phải cô ta tự tung ra à?”
“Lưu Bích ép cô ấy nhận, để bảo vệ tôi.”
Long Thất cũng lười khuấy động cái bãi nước này đục của hắn, “ờ” một tiếng rồi thôi. Cái vấn đề này coi như là bị cô chẳng hiểu đầu đuôi ra sao đơn phương kết thúc, nhưng Chu Dĩ Thông không muốn kết thúc, hắn tới tìm cô để uống rượu tán gẫu, nhưng con người hắn cũng đã quen với việc cẩn thận, rót đầy một ly, tiếp tục nói những lời muốn nói lại thôi: “Tôi khá nể phục cô đấy, tuổi tác còn nhỏ mà dám làm theo ý mình.”
“Anh cũng nói tuổi tác còn nhỏ còn gì, cũng chính là nghé con không sợ cọp. Tôi đến cái tuổi của lão Bình nói không chừng còn nhát hơn cả hắn,” Long Thất ấn điều khiển từ xa, “Cho nên anh hôm nay chơi trò mất tích, thực chất là đang tỏ thái độ với Lưu Bích?”
“Tôi đi tìm Ninh Ninh.”
“Ooh.” Lại là một cái bát quái cô chẳng có chút hứng thú nào.
Nữ nghệ sĩ Cao Ninh Ninh này, một năm trước hẵng còn là đối thủ cạnh tranh số một với Long Thất.
Chỉ có điều, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, huống hồ là cái giới giải trí vốn luôn thay đổi bất thường này. Long Thất bây giờ đã gánh vai nữ chính của một bộ phim điện ảnh. Mà Cao Ninh Ninh vẫn chỉ có thể lăn lộn ở trong giới người mẫu, chạy lộ tuyến nữ thần trẻ trung gợi cảm, nhân khí bình thường, nhưng bàn đến các mối quan hệ nam nữ trong vòng thì cũng phải thuộc hàng nhất đẳng. Ở cái thời Long Thất vẫn còn phải đứng một bên đợi cô ta đến trình diện rồi mới được chụp hình ấy, Cao Ninh Ninh đã có một đoạn tình sử với nghệ sĩ nam dưới trướng lão Bình, đáng tiếc cô ta làm người quá huênh hoang, chưa gì đã chụp một đống ảnh hở hang, sau đó bị đám fan hâm mộ trào phúng là “môn không đăng hộ không đối” với thần tượng của họ, cuối cùng thì chấm dứt.
Người bình thường vào những lúc như thế ắt sẽ cảm thấy ảm đạm đau lòng lắm, chỉ có cô ta là càng cản càng hăng, sau đó lục tục truyền ra đủ loại tai tiếng, mà tên tuổi của “bạn trai” thì người này so với người kia càng lớn, tới phiên Chu Dĩ Thông thì cũng xem như là đạt đến đỉnh điểm rồi. Mặc dù không có ai dám công khai thừa nhận cô ta, nhưng sự nghiệp của Cao Ninh Ninh chính là dựa vào những loại scandal này mà hô mưa gọi gió. Chính vì thế mà bị liên minh fan hâm mộ của các nam nghệ sĩ ụp cho cái danh “cọ tinh”, nhà nào nhà nấy đều né như né tà.
Cọ tinh——chỉ nữ minh tinh dựa vào “ăn vạ” các nam nghệ sĩ đang hot để lấy tài nguyên.
Mà cái đống tai tiếng đó luôn có một điểm chung——toàn bộ đều truyền bá từ thông đạo của cô ta.
Ngay cả lão Bình, trên tay cũng phải cất giữ một phần lịch sử đen của cô ta, tránh trường hợp cô ta có dính líu đến nghệ sĩ nhà mình. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thì ở dưới trướng hắn, người chạm tay phải bỏng nhất chính là Long Thất, là nữ, nên cũng lơ là đi không ít. Sau này, chuyện của Đổng Tây bại lộ, hắn lại một lần nữa đi điều tra hồ sơ đen của Cao Ninh Ninh một cách kỹ càng.
Nhưng mà nhân phẩm chân chính thế nào thì ai mà biết được, nói không chừng đều là dựa vào tin vỉa hè mà gây ra “án oan”.
“Ninh Ninh rất đơn thuần,” Chu Dĩ Thông thân là người thân cận nhất, đưa ra đánh giá, “Quan hệ của bọn tôi là nghiêm túc, nhưng làm gì có ai tin cơ chứ.”
Điện thoại ‘ding’ một tiếng.
Long Thất vừa nghe vừa móc điện thoại từ trong túi áo ra. Trước lúc ra cửa, cô có gửi tin nhắn cho Tư Bách Lâm, nói rằng không muốn thuê nhà nữa, một tay giao nhà một tay trả tiền, nguyên nhân thì là do cô và Cận Dịch Khẳng chấm dứt hẳn rồi, kinh tế của bản thân cũng chả dư dả gì cho cam, ở lại đó chẳng giải quyết được vấn đề gì mà cũng chẳng cần thiết. Bây giờ, tin nhắn đến rồi, Tư Bách Lâm nhắn lại cho cô hai tin, mỗi cái đều không quá bốn chữ.
——Không được.
——Tôi tiêu hết rồi.
“Vãi.” Cô thấp giọng chửi.
Chu Dĩ Thông không phát hiện ra, hắn hẵng còn đang trầm mê ở trong mớ cảm xúc hỗn loạn của chính mình, nói: “Chuyện của tôi và cô ấy truyền ra còn chưa tới nửa ngày, điện thoại của cô ấy đã không mở máy được nữa rồi.”
“Tại sao?” Long Thất ngước mắt, nhét điện thoại vào trong túi áo.
“Có người hack iCloud của cô ấy, dùng ảnh cá nhân và địa chỉ gia đình cô ấy buộc cô ấy chia tay,” Hắn cười khổ, “Cái đám người vẫn luôn miệng nói thích tôi, hiểu tôi kia cũng ở trong một đêm tự tay viết ra mấy trăm nghìn cái bình luận mắng chửi tôi. Tôi đọc rồi, đọc suốt một đêm. Tôi chỉ thích một người phụ nữ mà thôi, thế mà lại đuổi cùng giết tận đến chỗ của bố mẹ cô ấy.”
“Còn có, cái vòng này,” Hắn xoa mặt, mắt bởi vì cồn bốc lên đầu mà phiếm hồng, “Cái vòng này chỉ toàn là gió chiều nào theo chiều nấy thôi, chỉ cần một bên xảy ra chuyện thì lập tức sẽ có tám bên thừa nước đục thả câu. Đến cả những người có quăng tám sào cũng không tới cũng bận rộn chọc vào một gậy. Tại sao chứ? Bởi vì chỉ cần tôi ngã xuống, lợi ích liền được thả ra, nào là đại ngôn, nào là quảng cáo, nào là phim ảnh, sớm muộn gì cũng rơi vào tay bọn họ. Ai cũng muốn đến liếm lấy hai phát. Cái vòng này thực sự không có thật tâm.”
“Cho nên chỉ có Lưu Bích là thật tâm với anh.”
Long Thất chọc trúng chỗ đau. Ngón tay Chu Dĩ Thông gõ lên mặt bàn, híp mắt nói: “Lưu Bích? Cái người mà lấy hợp đồng ra nói với tôi rằng nếu không chia tay thì lập tức cầm ba nghìn vạn ra đền bù vi phạm hợp đồng, là thật tâm với tôi?”
Đậu tương gần thấy đáy rồi, nước muối ở trong đĩa phản chiếu bóng đèn tiết kiệm năng lượng phía trên, toả sáng rực rỡ.
“Cho nên tôi, hôm nay chia tay với Cao Ninh Ninh rồi.”
……
……
Long Thất nhìn Chu Dĩ Thông nói lời như thế. Cái người trước mặt này dù cho có đa sầu đa cảm hơn nữa thì đến một giây này đều đã thu lại hết, mặt mũi vô cảm, giống như đã bị đoạt mất hết thảy thất tình lục dục, nói xong câu đó, lưng nặng nề ngả về sau. Mà ngón tay cô đặt bên cạnh đầu gối, gật đầu: “Cho nên cái tình yêu của đám đàn ông bọn anh, thực sự nói dừng là có thể dừng ngay.”
……
“Sau đó thì sao,” Lại hỏi, “Nếu anh đã thích cô ta, lại không thể ở bên cạnh cô ta, vậy còn có thể tiếp nhận một người khác hay không?”
“Tôi có thể không?” Chu Dĩ Thông hỏi ngược lại.
Đúng vậy. Hắn không thể, tình yêu của hắn chính là có tội.
Nhưng Cận Dịch Khẳng, cô lại không hiểu rồi.
Một câu “không phải em, thì đều là tuỳ tiện” kia khiến cô cả ngày như lạc trong sương mù không tìm thấy lối ra. Tại sao lại nói như vậy, tại sao đã thừa nhận chỉ khi ở bên cô mới có tình yêu lại vẫn cứ từ chối cô. Nghĩ đến là đau đầu, uống hết một ngụm rượu, nhét tay vào trong tay áo: “Người tám lạng kẻ nửa cân không có cách nào an ủi lẫn nhau đâu. Tôi không thoải mái, về trước đây.”
“Bởi vì người tám lạng kẻ nửa cân cho nên mới nghĩ cô có thể hiểu.”
Lúc Long Thất mặc áo, Chu Dĩ Thông nhàn nhạt nói một câu, cô đáp: “Vậy anh đúng là đánh giá cao tôi rồi. Tôi còn chẳng hiểu nổi bản thân mình.”
……
Ra khỏi cửa, một trận khí lạnh đổ ập đến khiến cô ho khan hai tiếng, mưa rơi kèm theo tuyết trắng một chút cũng không doạ người, miệng cống thoát nước cuộn thành vòng xoáy, cô vuốt lại tóc, đỏ mắt nhìn màn mưa ở dưới ánh đèn vàng. Nói ra mấy lời tàn nhẫn lúc sáng với Cận Dịch Khẳng khiến cô thoải mái cả một ngày trời, nhưng đến tối muộn lại vẫn cứ là quăng mũ cởi giáp, có một số chuyện làm thế nào cũng không thể lường trước được, tựa như mấy lời cậu từng nói vào lúc theo đuổi Đổng Tây ở sân bóng rổ, một lời như sấm. Thứ mà cô vứt bỏ lúc đó quả thật đã trở thành điều khiến cô bây giờ đau thắt từng khúc ruột, không biết mất bao lâu để thoát ra được, cũng chẳng biết làm cách nào mới thoát ra được. Chân chính nếm qua một tình yêu đầm đìa máu tươi, tim, thể xác, linh hồn, đều vịn chặt lại với nhau. Cho nên những thứ khác dù có thế nào cũng đã trở nên tẻ nhạt vô vị.
Mưa rơi lộp bộp trước thềm, Long Thất gọi cho lão Bình một cuộc, lão Bình hỏi cô đang ở đâu, cô đáp: “Gần đây có ai đang theo đuổi tôi không?”
“Cái gì?”
“Thấp béo, cao gầy, giàu nghèo, một người cũng không có?”
“......Trong vòng ngoài vòng người muốn thu phục cô đâu có thiếu, nhưng cô trước tiên phải nói cho tôi biết cô muốn làm gì đã?”
“Tôi muốn yêu đương a, lão Bình. Tôi mới có bao lớn chứ. Tại sao phải ở cái tuổi này mà héo rũ như cây khô đây.”
Cô dùng một cái giọng điệu không chút nhấn nhá nào, trả lời.