Lúc đó Long Thất đang giúp Đổng Tây băng bó, người tiếp lời nữ sinh kia là bạn học của Đổng Tây, giọng nói hơi run nhưng vẫn chiếm lý lẽ, cao giọng đáp lại: “Người va phải người khác là sư huynh mà, sư tỷ nhảy dựng lên như vậy thì hợp lý chắc?”
“Yo,” Nữ sinh trả treo lại: “Chúng ta học cùng một khoa nhưng mà cô đừng làm ra vẻ thân quen với tôi. Tôi không quen biết cô! Gọi cô gái kia ra đây!”
“Được rồi, được rồi” Có người kéo cô ta lại: “Cậu uống nhiều rồi bớt nói vài lời đi.”
“Dựa vào cái gì mình phải nhịn chứ, tay cậu ấy toàn là máu!”
“Con gái nhà người ta cũng bị thương mà. Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.” Vẫn còn có người hiểu chuyện đứng ra khuyên giải nhưng tính khí của nữ sinh kia rất nóng nảy, căn bản là nghe không lọt tai.
“Cô có ra đây không hả!”
Vừa gào vừa xông lên phía trước, bạn học của Đổng Tây quá yếu không cản được cô ta, tiếng bước chân hỗn loạn chen vào vòng trong cùng. Long Thất lúc này cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, vai vừa bị người ta đụng trúng thì cả người cũng chính thức phát nổ, ném chai thuốc và băng gạc trên tay cho Chương Mục Nhất rồi đứng phắt dậy, quay người lại liền đối mặt với nữ sinh kia. Bạn học của Đổng Tây vẫn còn cố nói lý lẽ với cô ta, mà Long Thất đã cầm lấy chai rượu đập vào cạnh bàn. Tiếng la hét sợ hãi vang lên bốn phía, mảnh vỡ thuỷ tinh cũng bắn tung toé đầy đất, miệng chai rượu vẫn còn đang nắm trong tay, cô từ từ hỏi một câu: “Cô muốn làm gì.”
Không phải là giọng điệu xúc động, cũng không phải thật sự muốn hỏi “Cô muốn làm gì” mà là một tiếng trầm thấp đầy uy hiếp. Nữ sinh kia bây giờ mới bắt đầu sợ, Long Thất còn chưa nhúc nhích, cô ta đã không tự chủ được mà lùi về phía sau. Nhốn nháo, nóng nảy, chột dạ, tiếng nghị luận xen lẫn tiếng thở rít, đều bị cỗ khí lạnh toát ra từ trong xương tủy của Long Thất áp chế. Chỉ có Chương Mục Nhất đè cánh tay đang cầm mạnh vỡ thủy tinh của Long Thất lại, khuyên cô phải giữ bình tĩnh.
Người xung quanh đã nhận ra cô.
Có lẽ là đã từng nghe nói đến tính khí nóng nảy của cô, hoặc cũng có thể là bị cái cảnh cậy thế ức hiếp người này doạ cho choáng váng, người nào người nấy đều sợ xanh mất mật túm lấy nhau lùi ra vòng ngoài, nhưng cũng có một số người lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, tiếng ‘’tách tách’’ vang lên, càng ngày càng nhiều. Lúc này Lâm Hội chạy đến kêu xe đã đến rồi, Long Thất mới vất bình rượu xuống, tiếng vỡ loảng xoảng lại một lần nữa hù dọa đám đông, cô đỡ Đổng Tây dậy.
“Để tôi.” Chương Mục Nhất nói.
Dứt lời liền trực tiếp bế cả người Đổng Tây lên, bước qua đám người đi về phía taxi đỗ ngay trước cửa, Lâm Hội giúp mở cửa xe. Lúc Long Thất đi theo, vẫn còn có kha khá camera và tiếng bàn tán dè dặt quấn lấy cô không tha, tựa như đang hy vọng cô có thể hung dữ hơn, nổi điên hơn chút nữa.
Cô lạnh mặt ngồi lên hàng ghế trước.
“Lâm Hội…” Lâm Hội vừa muốn lên cùng, Đổng Tây đã gọi cô ta, ngữ khí có chút yếu ớt: “Cậu không cần đi cùng đâu, về ký túc xá đi. La Hân bọn họ không mang chìa khóa.”
Lâm Hội còn đang do dự, Long Thất đã lên tiếng: ”Cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Lâm Hội nghe vậy mới gật đầu, đóng cửa xe lại.
Vết thương của Đổng Tây phải khâu mất năm mũi.
Có để lại sẹo hay di chứng gì hay không vẫn còn chưa biết. Chương Mục Nhất đi vào khám cùng với Đổng Tây, còn Long Thất ngồi đợi ở hàng ghế dài bên ngoài hành lang. Cô đeo khẩu trang, nhìn điện thoại, đoạn clip được quay lại ở trong tiệm ăn đã được phát tán trên mạng, tiêu đề là “Cuối cùng cũng tin cái tin đồn Long Thất trước kia là thiếu nữ bất lương rồi, cô ta làm chúng tôi bị thương xong không chỉ không chịu thừa nhận mà còn đập vỡ chai rượu.”
Số bình luận đã từ hàng trăm lên đến hàng ngàn lượt, xu hướng tăng cao chuẩn bị phá ngưỡng hàng vạn. Lão Bình gửi một tin nhắn đến nói cô đừng đi ra ngoài từ cổng trước bệnh viện, đã có phóng viên nghe được tiếng gió chầu chực ở đó, kêu cô đi tới hầm gửi xe, bên ngoài đã có xe đợi sẵn đón cô.
Ngây người nhìn màn hình lúc lâu, dường như quay trở về thời cấp ba, thời điểm đó Đổng Tây bởi vì cô mà vướng vào chuyện gian lận, có một số việc luôn tuần hoàn lặp lại như vậy, có một số thứ đã được định sẵn là sẽ xảy ra. Một tiếng thở dài thườn thượt đằng sau một lớp khẩu trang, cô gõ chữ trên điện thoại, trả lời lão Bình: Đỗ xe ở trước cổng đi, tôi đi ra từ cổng trước.
Trước khi đi nhìn vào trong phòng khám lần nữa, không nhìn thấy Đổng Tây, chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ ở đằng sau bức màn và Chương Mục Nhất đang bị nửa tấm bình phong chắn mất. Chương Mục Nhất chăm chú nhìn Đổng Tây, trong mắt chỉ có một mình cô ấy, phải tận đến khi Long Thất rời đi lộ ra chút động tĩnh, hắn mới nhìn ra ngoài một cái.
Lúc Long Thất đi được năm bước, Chương Mục Nhất ở trước cửa gọi cô lại nhưng cô không quay người, hắn hỏi cô tại sao không đợi Đổng Tây tốt hơn một chút rồi cùng nhau về.
“Tôi có việc gấp, không đợi nữa.” Bởi vì nếu đi cùng nhau các cậu sẽ đi không được đâu.
Chương Mục Nhất nói: “Đợi đã.”
Hắn quay người đi vào trong phòng khám lần nữa, mấy giây sau, cầm theo giấy bút đi ra, trên giấy viết nhanh một dãy số, đưa cho cô: "Đây là số điện thoại của tôi, chuyện xảy ra trong quán ăn, nếu như cô cần nhân chứng để làm sáng tỏ thì cứ thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Hơi ngừng lại rồi nói tiếp: ”Nếu như cô muốn biết tình hình của Đổng Tây, cũng có thể liên hệ với tôi.”
Cho nên đây chính là người đàn ông mà Đổng Tây nguyện ý kết giao.
Kể từ khi Đổng Tây bị Cận Dịch Khẳng vứt bỏ, bị Bạch Ngải Đình sỉ nhục, bị Long Thất phản bội, tự mình hứng chịu sự mắng chửi từ dư luận, cũng nhìn thấu được lòng người và thế tục, sau một năm “bế quan tỏa cảng” cô ấy cuối cùng cũng mở lòng đón nhận một người con trai, một người không chói mắt, không lợi hại, không đẹp trai nhưng làm việc vô cùng cẩn thận và đáng tin cậy.
Long Thất nhìn hắn, nhận lấy tờ giấy, cất vào trong túi áo.
Cô phục rồi.
Mười một giờ khuya, lão Bình liên hệ với tiệm ăn lấy được đoạn băng ghi hình của camera giám sát, hắn không hề chỉ trích Long Thất, ngược lại còn nói: “Làm tốt lắm.”
“Tốt đến thế nào?”
“Tôi đã xem đoạn ghi hình rồi”, lão Bình nói: ”Việc này cô chiếm lý lẽ, người có mắt nhìn là biết.”
“Vậy thì công bố đi.”
“Sẽ công bố, nhưng không phải là bây giờ.” Giọng nói của lão Bình truyền ra từ trong điện thoại rất ung dung, ”Việc này chúng ta nên làm như thế này.”
Sau đó Long Thất kiên trì nghe hơn mười phút, ý của lão Bình chính là muốn mượn sức gió của dư luận làm lớn chuyện này lên, sau đó mới tung đòn phản kích xoay chuyển tình thế. Trước tiên cứ để cho cộng đồng mạng tiếp tục sục sôi, cứ chửi, cứ tranh luận, cãi càng hăng càng tốt. Trong giai đoạn này, cường độ xuất hiện của cô sẽ thăng nhanh với tốc độ chóng mặt, đợi đến khi những lời buộc tội của công chúng đối với Long Thất đã chạm tới đỉnh điểm, thì mới tung đoạn băng ghi hình hoàn chỉnh này lên để mọi người tự mình phân biệt tốt xấu. Hình tượng của Long Thất vốn đã không rõ ràng, nếu làm thế này thì ngay lập tức có thể khắc hoạ ra được hình tượng của một người vừa hào sảng lại trọng nghĩa khí.
Quần chúng cũng sẽ bắt đầu cảm thấy hổ thẹn.
Đến lúc đó sự hối thẹn này sẽ thu hút thêm một lượng fan hâm mộ, Long Thất sẽ chuyển mình từ hình tượng của kẻ có lỗi thành người bị hại càng gia tăng độ hảo cảm quốc dân, ngay cả việc lần trước cô tới hộp đêm cũng sẽ được thông cảm và tha thứ.
Chiêu này của lão Bình rất không tồi, nhưng Long Thất không đồng ý.
“Ban đầu sẽ có chút ủy khuất, cũng khá mạo hiểm, nhưng chúng ta được nhiều hơn là mất. Đám trẻ con từng mắng chửi cô, cuối cùng sẽ phải nếm thử cảm giác bị phản kích lại.” Lão Bình nói.
“Không phải ủy khuất.” Cô đáp, “Hôm nay tôi vừa tuyên truyền hộ một người bạn, nếu hình tượng của tôi trong đêm nay không kéo lại được thì kế hoạch ngày mai của cô ấy có lẽ cũng sẽ bị liên lụy theo. Là một việc tốt, liên quan đến quyên góp từ thiện. Chú cũng đừng làm lớn chuyện, nên giải quyết thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
“Vả lại,” Cô nói: “Tôi không muốn vị bên Anh biết được việc này.”
Dưới sự kiên trì của Long Thất, cho dù lão Bình có trăm phương ngàn kế đối phó kẻ địch, cũng chỉ đành giương cờ đầu hàng, đơn giản công bố đoạn ghi hình ra ngoài. Sự việc đêm hôm đó vốn dĩ ồn ào mãnh liệt cũng kết thúc một cách lãng xẹt không chút đau thương như vậy. Danh tiếng và fan hâm mộ đúng là có tăng thêm một ít, nhưng thu hoạch lớn nhất vẫn là tuần lễ nghệ thuật của trường đại học Trung Dục, dựa vào đề tài của Long Thất mà cọ nhiệt, mức độ quan tâm vượt ngoài mong đợi.
Một tuần sau đó, Long Thất không có liên hệ với Đổng Tây, cũng không có liên hệ với Lâm Hội.
Việc cô muốn xác nhận đã có câu trả lời, không cần phải dây dưa thêm nữa, để tránh rơi vào cái cục diện đầy xấu hổ "duyên ta đã đứt mà lòng còn vấn vương".
Thứ bảy tuần đó, ở bên cạnh bờ biển có tổ chức một cái lễ hội âm nhạc, Ban Vệ là người biểu diễn chính, Long Thất cũng bị hắn ta kéo tới chơi kiêm luôn người trợ hứng. Ban Vệ rất có nghĩa khí, bài hát đã hứa sẽ viết cho cô mặc dù còn chưa viết xong, nhưng đã lấy hai bài hát nổi tiếng của mình cải thành tone nữ để cho cô hát chính. Long Thất vốn chỉ ôm tâm thái đến đây cổ vũ, nhưng không ngờ mọi người lại quẩy hăng đến vậy, khiến cho Ban Vệ - cái người vốn đã rất dễ high lại càng high hơn nữa, kết thúc rồi mà vẫn còn nán lại hát thêm mấy bài.
Buổi diễn kết thúc đã là rất trễ, hơn mười giờ mấy, nhân viên công tác đang ở trong hậu trường thu dọn, Ban Vệ gọi người đi mua rượu về, khoác vai Long Thất gọi cô một tiếng Long đại gia, kêu cô tối nay phải uống với hắn hai ly.
Lúc đó Long Thất đang gửi tin nhắn cho Cận Dịch Khẳng, bên Anh giờ này đang là buổi chiều, cô đột nhiên rất nhớ cậu, chụp khung cảnh sau khi tàn cuộc gửi cho Cận Dịch Khẳng xem.
“Long Thất.”
Trên màn hình vừa hiển thị tin nhắn đã gửi đi thành công, phía sau vang lên một giọng nói mềm mại, một tiếng này giống như đánh mạnh vào sống lưng cô, ngón tay cái đang gõ chữ cứng đờ, cô cùng với Ban Vệ quay đầu lại nhìn.
Đổng Tây đang đứng ở trước cửa lối vào hậu trường, Chương Mục Nhất bên cạnh cô ấy.
Rượu được mua về, trên sân khấu trống không trải một miếng vải, mọi người ngồi tụ tập trên mặt đất. Gió đêm thổi đến mang theo cả khí lạnh của mùa thu, Long Thất mặc rất ít, trên người còn quấn một cái chăn, Ban Vệ và thành viên trong ban nhạc đang vui vẻ chuốc rượu nhau. Đổng Tây ngồi bên phải Long Thất, sự tồn tại của cô ấy vĩnh viễn là một cây định hồn châm yên tĩnh giữa bầu không khí náo nhiệt, cũng chấn định lại tâm trạng của Long Thất. Long Thất mở một lon bia, uống một ngụm, Đổng Tây từ từ nói: “Buổi quyên góp diễn ra rất thành công.”
“Ừ.”
“Lúc đem tặng vật tư, bọn mình muốn thêm tên cậu vào chỗ người quyên tặng.” Chương Mục Nhất tiếp lời.
“Ừ, khá ổn.”
Bầu không khí giống như có chút tẻ nhạt, Long Thất uống ngụm thứ hai, nhìn xương cung mày của Đổng Tây: “Chỗ đó còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào, có để lại sẹo không?”
“Bác sĩ nói khả năng hồi phục của cô ấy vẫn tính....…” “Cho dù để lại sẹo cũng không sao.”
Chương Mục Nhất và Đổng Tây đồng thời lên tiếng. Chương Mục Nhất dừng lại trước, hắn nhìn Đổng Tây, trong tay cô ấy đang cầm một lon bia chưa mở nắp, có lẽ cũng không có ý định mở, ánh mắt không chút gợn sóng, giọng điệu bình thản.
Long Thất uống ngụm thứ ba, ngụm thứ ba này trực tiếp đem toàn bộ số bia còn sót lại trong lon nuốt xuống bụng, cô đặt lon rỗng sang một bên, lấy lon thứ hai.
“Đến đây nào các anh em, cậu lại đây!” Lúc này Ban Vệ đột nhiên chạy đến lôi kéo người, chỉ một lát đã kéo Chương Mục Nhất gia nhập vào đám người so tửu lượng. Bên này chỉ còn lại Long Thất và Đổng Tây, gió đêm thổi vù vù, bệnh cảm của Long Thất vẫn chưa khỏi hẳn, vừa mở lon bia vừa khịt mũi một cái, mái tóc dài bay theo chiều gió, cô vuốt hết tóc về phía sau, ngồi ôm gối, nhìn bọn Ban Vệ trêu chọc Chương Mục Nhất.
Không nhìn Đổng Tây.
“Tại sao cậu vẫn luôn như vậy.”
Vì câu nói này, mắt của Long Thất mới ngước lên, lon bia trong tay bị bóp tạo thành tiếng vang.
Nhưng câu nói đó xác thực là từ chính miệng Đổng Tây nói ra. Khi Chương Mục Nhất không có ở đây, ngữ khí của cô ấy dường như trở nên dao động hơn. Long Thất vẫn còn ngồi ngây ra, Đổng Tây đã nói tiếp câu thứ hai: “Giây trước đối xử nhiệt tình với mình, giây sau lại xem mình như người xa lạ, từ lúc quen biết cậu đến giờ, lúc nào cũng vậy, đều là như vậy.”
Long Thất nghiêng đầu qua, nhìn cô ấy.
Đôi mắt của Đổng Tây vẫn giống như khi xưa, vẫn ôn nhu, vẫn yếu đuối, vẫn không nhiễm chút bụi trần, nhưng giọng nói của cô ấy lại không giống như vậy, nó giống như một sự phát tiết nho nhỏ sau nhiều ngày nhẫn nhịn, ngay cả hàng chân mày cũng vì sự thay đổi trong cảm xúc này mà khẽ chau lại.
“Mình vĩnh viễn cũng không biết nên dùng thái độ nào để đối đãi với cậu, gần cậu một chút, cậu lại xa cách mình, xa cậu một chút, cậu lại tiếp cận mình. Giữa chúng ta không thể duy trì một khoảng cách an toàn mà cố định, đúng không?”
Phía bên Ban Vệ ầm ĩ nhốn nháo, điện thoại của Chương Mục Nhất lúc này đột nhiên bị quẳng qua đây, Long Thất tiếp được. Ban Vệ từ trong đám người ló đầu ra: “Cậu ta bị thua một ván! Giữ điện thoại hộ cái!”
Mà bầu không khí nơi đây vẫn đóng băng như cũ.
Đổng Tây không nói chuyện nữa, nhưng cô ấy đang đợi cô mở miệng, biểu hiện rất rõ ràng là đang đợi cô. Long Thất cất điện thoại vào túi, hít vào một hơi, trả lời: “Giữa chúng ta thực sự không có cách nào chung sống bình thường được, cậu có lý do của cậu, mình cũng có nguyên nhân của mình.”
“Nguyên nhân của cậu là Cận Dịch Khẳng, đúng không?”
“Cận Dịch Khẳng không phải là nguyên nhân của mình, nhưng là lý do của cậu.”
“Đúng là mình thích cậu ấy,” Đổng Tây mặc dù điềm đạm ít nói nhưng nếu có tình cảm thì sẽ thẳng thắn thừa nhận, điểm này cô ấy so với Long Thất còn can đảm hơn nhiều, “Cận Dịch Khẳng là nam sinh duy nhất mình thích trong suốt năm cấp ba, đến tận bây giờ vẫn là chàng trai duy nhất khiến mình rung động. Nhưng cậu ấy không thích mình nữa, cảm tình nếu như đã rạn nứt rồi thì cứ để nó qua đi, qua đi rồi, mình sẽ không đặt trong lòng nữa. Cho nên cậu ấy không trở thành lý do cho việc chúng ta không có cách nào chung sống bình thường với nhau, nếu vậy nguyên nhân của cậu là gì?”
“Cậu muốn chung sống bình thường với mình sao?” Long Thất hỏi ngược lại, “Với một người từng phản bội cậu, từng hại cậu thi trượt, khiến cậu gánh theo tiếng xấu. Chung sống bình thường với người phụ nữ cướp mất bạn trai của cậu, cậu muốn sao?”
“Mình nói rồi, không phải là Hoa Ninh không chọn mình, mà là do mình đã chọn Trung Dục. Việc học lên của mình không có thất bại, mà cậu cũng không có phản bội mình, Cận Dịch Khẳng chia tay với mình xong mới đến với cậu mà.”
“Không, mình đã nảy sinh quan hệ với Cận Dịch Khẳng trước cả lúc đó rồi. Cận Dịch Khẳng chia tay với cậu, là do mình vì cậu ấy bỏ đi một đứa con.”
Giống như muốn để cô ấy nhìn thấy được mặt xấu xí nhất của mình, Long Thất cứ thẳng tuột nói ra việc này. Sự ồn ào ở bên kia không hề ảnh hưởng đến sự yên lặng đến đáng sợ ở bên này, Đổng Tây không có hành động gì cả, nhưng Long Thất phảng phất nghe thấy tiếng đôi vai cô ấy như sụp đổ. Đổng Tây cúi đầu xuống, cô đang cắn môi mình, mà Long Thất cũng đã uống hết lon bia thứ hai.
Khi cô chuẩn bị mở nắp lon bia thứ ba, Đổng Tây nói: “Vậy chúng ta không nói về Cận Dịch Khẳng nữa.”
Đây là sự nhượng bộ hèn mọn đến nhường nào chứ.
Long Thất hỏi cô: “Tại sao cậu phải để bản thân mình chịu thiệt thòi thành như vậy?”
“Mình không biết.”
Đổng Tây đưa ra một câu trả lời nửa vời, nhưng cô ấy không có chút do dự, dường như đây chính là phản ứng chân thật của cô ấy, từ trong đáy lòng mà biểu hiện ra mặt, thậm chí lúc Long Thất vừa hỏi ra vấn đề này, cô ấy đã trực tiếp đáp, tự đáp cũng như tự hỏi.
“Mình không biết. Mình không thích dáng vẻ coi thường mình của cậu, mình coi cậu là bạn nên không có cách nào phớt lờ cậu được, cũng không thể thản nhiên tiếp nhận cái thái độ của cậu đối với mình. Mình không biết nguyên nhân này là gì, cậu có biết không?”
Cô hỏi ngược lại Long Thất.
Mắt Long Thất có chút chua xót.
Cô nhìn một Đổng Tây như vậy, Đổng Tây cũng nhìn một cô như vậy, mà sau đó Long Thất nuốt xuống một ngụm bia, nói: “Chúng ta đều còn quá trẻ, không biết bản thân muốn gì hay không muốn gì.”
“Vậy cậu có muốn làm lành với mình không?”
Long Thất ôm đầu gối, tiếng mở nắp lon "cạch cạch" vang lên.
Có thể làm bạn sao?
Cô với Đổng Tây, Đổng Tây với cô, đều có tâm ma và rằng buộc của mỗi người, cũng có một loại tương khắc trời sinh, chỉ cần cô thả lỏng, chỉ cần có có một chút huyễn tưởng về viễn cảnh tốt đẹp thì Đổng Tây sẽ lập tức bị cuốn vào những rắc rối không mang tên, sẽ có gánh nặng tinh thần, sẽ có thương tổn về thể xác. Cho nên có thể bình an vô sự mà làm bạn sao, có thể trở về như trước thật sao.
Cô nhìn đống ghế lộn xộn bên dưới sân khấu, Đổng Tây nhìn cô, sự ồn ào, gió, sự trống trải sau cuộc vui, tiếng kim loại va chạm của lon bia, khoảng thời gian thăng trầm kể từ năm lớp mười, mỗi một cái trộm nhìn, mỗi một khoảnh khắc đong đầy ánh nắng, mỗi một trận sóng gió mà nản lòng thoái chí. Lúc cô tiếp cận, Đổng Tây chấp nhận, lúc cô rời đi, Đổng Tây cũng chấp nhận, mà lần này là lần đầu tiên Đổng Tây cất bước về phía cô, muốn làm lành với cô, muốn có một khoảng cách an toàn mà cố định với cô, Long Thất không nói lời nào mà nhìn xuống sàn, trầm tư suy nghĩ.
Hồi lâu sau, cô nhìn sang Đổng Tây.
Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Ban Vệ đã đột ngột xông đến.
Cái đối mắt của Long Thất và Đổng Tây cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của Ban Vệ mà tách rời, hắn nói: “Đến đây nào, họ đều không uống nổi nữa rồi, cô uống với tôi đi…”
Kéo lấy Long Thất xong liền đi mất, cái chăn ở trên người Long Thất rơi xuống, rớt đến bên cạnh đầu gối của Đổng Tây. Mà Chương Mục Nhất đã trở lại ngồi kế bên cô ấy, hắn đỡ không nổi đống rượu mạnh của Ban Vệ, uống đến mặt đỏ tía tai.
Long Thất tiến vào vòng tròn của Ban Vệ, quanh thân bị thành viên của ban nhạc cản lại, cô quay đầu, từ khe hở giữa vai của mấy người họ mà nhìn ra ngoài, Đổng Tây trông không có vẻ cô đơn, biểu cảm của cô ấy vẫn như lúc trước khi Chương Mục Nhất rời đi, rút một tờ giấy ướt, lau mặt cho hắn.
Đêm hôm đó, Long Thất uống rất nhiều.
Ban Vệ là một kẻ bợm rượu, một khi đã uống thì phải uống cho đã ghiền, kỹ thuật chuốc rượu cũng không thua kém gì so với Cận Dịch Khẳng, nhưng lần này Long Thất uống còn dữ dội hơn cả Ban Vệ, có lẽ là do đè nén đã lâu, muốn uống say một lần, cũng có thể là do Đổng Tây vẫn còn đang ở đó đợi câu trả lời của cô, mà cô còn chưa biết nên đưa ra một đáp án như thế nào.
Uống xong sáu lon thì cả người đã dần không ổn rồi, cô bắt đầu không nói chuyện với ai nữa, gò má cũng đỏ bừng, Ban Vệ nhìn thấy tình trạng này thì cũng biết cô sắp say mèm rồi, lập tức kêu người gọi điện thoại cho lão Bình: “Tôi không biết nhà cô ở đâu cả cô nãi nãi à. Cô phải gắng gượng một hơi rồi báo địa chỉ cho tôi chứ.”
“Tôi biết.” Đổng Tây mở miệng, nhìn về phía Long Thất: “Tôi sẽ đưa cô ấy về, anh cứ để cô ấy uống đi.”
Ký ức cuối cùng về đêm đó của Long Thất chỉ còn lại một giọng nói, chính là câu nói này của Đổng Tây, nhưng sau đó Đổng Tây không có đưa cô về nhà.
Cô ấy dẫn cô về nhà mình.
Xe taxi rẽ vào cổng công quán quen thuộc, sân vườn quen thuộc. Nhà của cô ấy vừa bước vào đã là sàn gỗ trơn trượt, Long Thất vấp ngã một cái ở ngay trước huyền quan, Đổng Tây ở phía sau đỡ lấy cô, rất nhanh liền có người thứ hai chạy đến giúp đỡ, nghe thấy giọng nói của Đổng Tây: “Dì à, để con, dì đi lấy một bộ đồ ngủ giúp con, dọn dẹp giường trong phòng ngủ một chút.”
“Phòng ngủ dành cho khách hay là phòng ngủ chính?”
“Phòng ngủ của con.”
“Ài, đây không phải là cô minh tinh gần đây hay lên tin tức sao.” Dì giúp việc nhỏ giọng ngập ngừng.
Long Thất nói: “Tôi muốn tẩy trang…”
Nhưng Đổng Tây vừa mới dìu cô đến trước bồn rửa mặt, cô đã bắt đầu nôn, nôn xong uống nửa ly nước ấm, sau đó lại trượt chân ngã một cái ở trước cửa nhà vệ sinh. Cú ngã này còn kéo theo cả Đổng Tây, đầu gối của hai người cùng lúc va chạm mặt đất. Long Thất ngã nhào rồi cũng không thể đứng dậy được nữa, Đổng Tây không rên một tiếng đỡ cô lên, một người cứ như vậy dìu cô đến bên giường trong phòng ngủ.
Da thịt còn lưu lại sự lạnh lẽo của gió đêm, có mùi rượu, có một mùi thơm của riêng bản thân cô, cơ thể vốn rất lạnh nhưng trên mặt lại nóng bỏng, trên cổ cũng nổi lên những rặng đỏ, hình như là bị dị ứng do nạp quá nhiều cồn vào người. Đổng Tây gọi tên cô, cô không đáp lại, nhưng vẫn còn biết bản thân đang nằm trên giường, biết mình lạnh, tự động với lấy cái chăn đắp lên người, tự nhiên giống như đang ở nhà mình vậy.
Đổng Tây nhẹ nhàng cởi áo khoác từ trong chăn ra cho cô, treo lấy giá áo, lại từ trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn thấm ẩm, lau mặt cho cô.
Làn da trên mặt dần dần hạ nhiệt, vết đỏ trên cổ cũng từ từ lặn đi, Long Thất lúc này như có chút ý thức, cô quay người đối diện với Đổng Tây đang ở mép giường, Đổng Tây vốn dĩ đang vươn tay lau mặt cho cô, lúc này khoảng cách giữa hai người đột ngột kéo gần lại, động tác trên tay cô ấy hơi dừng.
Long Thất giơ cánh tay từ trong chăn ra, nắm lấy khuỷu tay cô ấy.
“Mình muốn làm hoà với cậu…”
Cửa phòng đã đóng, dì giúp việc đã đi nghỉ ngơi, trong phòng ngủ không lớn cũng không nhỏ này, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên chiếc chăn, lúc Long Thất nói câu này, dường như có ý thức, lại như không có ý thức. Đổng Tây bình tĩnh nhìn cô, không nói gì cả.
Long Thất nói xong câu này, gượng người ngồi dậy, Đổng Tây kiên nhẫn theo dõi cô, nhìn cô tiến gần mình. Mái tóc dài của Long Thất rũ xuống vai, rơi vào cổ của Đổng Tây, khẽ cứa vào da thịt cô, rất ngứa, lông mi của Đổng Tây hơi run lên. Thân ảnh của hai người ở trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chồng lên nhau sau đó tách rời. Đổng Tây giống như không còn sức lực, ngã về phía sau, ngây ngốc ngồi trên thảm, nhưng tay cô vẫn bị Long Thất nắm lấy.
……
…
Long Thất tỉnh dậy vào ngày hôm sau là do bị ánh nắng mặt trời làm cho chói mắt.
Cửa sổ của căn phòng này rất lớn, không giống với phòng cô ngủ mọi khi, lại giống như còn dậy sớm hơn so với đồng hồ sinh học bình thường, mở mắt ra liền trông thấy khắp nơi đều là ánh sáng. Cô dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, híp mắt quét một vòng quanh phòng.
Trong phòng là sự kết hợp giữa màu trắng sữa của bộ chăn ga và thảm trải sàn cùng với màu nâu của đồ nội thất bằng gỗ, trên tường có treo mấy bức tranh nghệ thuật vẽ thực vật, thấp thoáng có tiếng mèo con kêu. Cô giở chăn ra, một con mèo Scotland từ góc áo bên cạnh ló đầu, kêu "meo" một tiếng, sau đó hoả tốc nhảy xuống giường, vụt ra khỏi phòng.
Lúc con mèo chạy ra đồng thời có người bước vào trong phòng, là Đổng Tây.
Vết thương trên cung xương mày đã nhạt bớt đi, trên cổ mang khăn choàng, mặc một chiếc áo len màu trắng, làn da trắng như sữa toả sáng dưới ánh nắng, trên tay cô ấy cầm một chồng quần áo đã được gấp gọn gàng, trực tiếp đi thẳng vào góc phòng, nơi đó đã có một chiếc vali đã mở sẵn, Đổng Tây xếp quần áo vào trong.
Lúc đứng dậy, mới trông thấy Long Thất đã tỉnh.
Long Thất lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Tây tiếp tục quay người thu dọn quần áo, nói: “Mình phải về trường đây, cậu ngủ ngon không?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Một giờ hai mươi phút chiều.”
Đột nhiên nhớ ra ba giờ còn có hoạt động, nghĩ đến khuôn mặt như mướp đắng của lão Bình, cô ở trong lòng chửi thầm tên Ban Vệ tám trăm lần, lập tức bước xuống giường: “Mình mượn dùng nhà vệ sinh một lát!”
Đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, hành lý của Đổng Tây cũng đã được sắp xếp ổn thoả, cô hỏi Long Thất: “Cậu qua đó bằng cách nào?”
“Lão Bình tới đón, nửa tiếng nữa sẽ đến. Cậu phải về trường đúng không, thuận đường chở cậu luôn nhé?”
“Hai giờ ở trường có việc, phải đi sớm, không cần đâu.”
Long Thất đang gửi định vị cho lão Bình, đầu vẫn còn đau nhức, cô khẽ chau mày, ngẩng đầu nhìn Đổng Tây: “Hôm qua mình có làm ra hành vi đáng xấu hổ nào không, có quậy phá gì không?”
“Không có.”
“Bố mẹ cậu đâu rồi?”
“Tuần này không ở nhà.”
“Hôm qua một mình cậu vác mình về sao?"
“Dì giúp việc trong nhà có giúp.”
Mấy lần hỏi đáp, ngữ khí của Đổng Tây đều rất bình tĩnh, cuối cùng Long Thất hỏi: “Hôm qua mình có nói lời kỳ quái nào không?”
Sau câu nói này, Đổng Tây có ngừng lại.
Vì sự ngừng lại này, Long Thất nín thở nhìn, ánh mắt dán trên người cô ấy, Đổng Tây đáp: “Cậu nói muốn làm lành với mình, câu này có kỳ lạ không?”
……
…
Cho nên mối quan hệ với Đổng Tây, cứ thình lình được trùng tu lại như vậy.
Gió tháng mười một không quá dịu dàng, mang theo hơi lạnh thấu, Long Thất dựa vào biển quảng cáo ở trạm xe buýt trước cổng Lãng Trúc công quán, điện thoại trong tay đang xoay, trong miệng đang nhai kẹo, trong đầu đang nhớ về câu mà Đổng Tây nói.
Nửa tiếng trước Đổng Tây đã đi rồi.
Là dưới tình huống như thế nào mà nói ra hai chữ “giảng hoà” nhỉ?
Lúc cố gắng suy nghĩ kỹ lại, ký ức trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh khác, hình như hôm qua có bỏ một món đồ nào đó vào trong túi sau đó quên lấy ra. Cô mở túi, thò tay vào mò thử, quả nhiên là sờ thấy điện thoại của Chương Mục Nhất.
Ồ, quên trả lại cho hắn rồi.
Sau đó lại nghĩ đến một việc khác.
Nghĩ đến ngày hôm qua đã gửi tin nhắn và ảnh chụp cho Cận Dịch Khẳng, nhưng mãi vẫn chưa nhận được hồi âm, cô vuốt khoá mở màn hình, gõ chữ, gửi đi một câu: Anh chết rồi sao?
***
Đại học Trung Dục, toà ký túc xá nữ.
Trên hành lang dài, ánh đèn và chiếc bóng chồng chéo lên nhau, sinh viên lục đục trở lại trường, tiếng bánh xe vali vang lên, tra chìa khoá vào ổ, vặn hai vòng, cửa mở ra. Nữ sinh phòng kế bên đúng lúc bước ra, chào hỏi một câu: “Đổng Tây, hôm nay cậu đến sớm thế.”
“Ừm.”
“Mình đang tính đi siêu thị đaya, bên ngoài lạnh thế cơ à, phải đeo khăn quàng cổ?”
“Mình bị cảm.”
“Ô ồ thì ra là vậy, vậy cậu mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Nữ sinh đi ngang qua phía sau, Đổng Tây vặn nắm cửa, trong ký túc xá không một bóng người, ánh sáng yếu ớt, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, bên ngoài cửa sổ có tiếng gió thổi, hoà chung với âm thanh bánh xe kéo vali của cô vang lên.
Rèm cửa được kéo ra, trên sàn nhà mới có chút ánh sáng, cô đứng trong ánh sáng mát lạnh, dựng thẳng chiếc gương trên bàn lên.
Mái tóc dài quấn cả vào khăn, tay cô nhẹ nhàng gỡ tóc ra, sau đó kéo cổ áo xuống, cởi ra nút thắt khăn quàng cổ, từ từ rút ra, khăn lướt qua cổ, rơi xuống.
Cô đặt khăn quàng trên bàn.
Sau đó nhìn bản thân mình trong gương.
Nhìn trong đó, thấy khuôn mặt trắng bệch của mình và chiếc cổ bị lộ ra ngoài, trên đó có hai vết ấn ký đỏ tựa như bị nung nóng.
Lồng ngực phập phồng lên xuống.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, là bạn cùng phòng bước vào. Đổng Tây không nhanh không chậm choàng lại khăn quàng cổ, cô không quay đầu lại, úp chiếc gương xuống rồi bắt đầu sắp xếp sách vở. Lúc đặt sách lên kệ, tiện tay lấy chiếc hộp nhỏ ở trên đó, nhưng trọng lượng chiếc hộp đã không còn giống lúc trước, cô chau mày, có chút nhẹ. Cô mở nắp ra, sau đó nhìn thấy bên trong đáng lẽ phải có một móc khoá bằng gỗ…
Không còn nữa.
……
…
Long Thất vẫn không nhớ nổi rốt cuộc hôm qua cô đã uống bao nhiêu rượu.
Cũng không nhớ nổi mình đã bắt đầu say từ lúc nào, lại như thế nào mà nói làm hoà với Đổng Tây. Chiếc điện thoại vẫn nằm trong bàn tay xoay qua xoay lại, kẹo vẫn đang nhai, trên người có vẻ uể oải cau có sau cơn say, đến cả những người xung quanh cũng chỉ dám lén lút nhìn cô, chứ không dám lại gần chụp ảnh.
Gió cứ thổi, thổi đến một tin nhắn, điện thoại rung lên, màn hình chợt sáng, cô cúi đầu nhìn.
Sau đó động tác không an phận giữa các ngón tay cũng dừng lại.
Kẹo không nhai nữa, vẻ cau có cũng vô hình trung mà thu trở về, cô chăm chú nhìn vào màn hình, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.
Xe của lão Bình vừa lúc đến nơi, hướng cô bấm còi, cô mặc kệ, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt đến khắp người chảy mồ hôi. Lão Bình gọi cô hai tiếng liền, cô vẫn không đáp lại.
Bởi vì Cận Dịch Khẳng gửi lại cho cô năm chữ.
Năm chữ này không hề trả lời câu hỏi của cô, cũng không giải thích bất cứ nguyên do nào, cái đức tính lười biếng giống hệt thường ngày của cậu, chỉ có năm chữ.