Lúc về đến căn hộ, máy sưởi tỏa nhiệt ấm áp, nước nóng trong phòng tắm cũng được chuẩn bị sẵn. Long Thất vừa vào cửa đã gặp ngay Cận Dịch Khẳng chuẩn bị ra ngoài, trên người cậu mặc chiếc áo khoác mới mua, đang nghe điện thoại. Long Thất dùng ánh mắt hỏi “Phải đi sao?”. Cậu gật đầu, lúc đi còn giúp cô đóng cửa lại. Cô dùng tay chặn ngang cánh cửa, hỏi một câu: “Khi nào anh xuất ngoại?”
***
Cận Dịch Khẳng đã định ngày sang Anh là sau Tết âm lịch.
Thủ tục đã giải quyết xong, việc nhập học cũng khá thuận lợi, Long Thất cảm thấy nhà cậu đúng là đã sớm có ý định này. Cả quá trình trơn tru như vậy, thành tích và giấy tờ cần thiết cũng đã chuẩn bị tốt, càng nhìn càng thấy việc này đã được quyết định từ lâu.
Theo lý mà nói, Cận Dịch Khẳng có thể không cần đến trường nữa nhưng cậu không làm vậy. Cậu nói là do cảm thấy cô vô tâm vô phế, người mà không xuất hiện trước mặt thì có khi cả một tuần cũng chưa chắc đã được nhớ đến một lần. Nhưng đương nhiên cũng chỉ là nói quá mà thôi, Cận Dịch Khẳng chính là muốn trước khi xuất ngoại hai người có thể ở bên nhau nhiều một chút, cô biết.
Bạch Ngải Đình không đến trường nữa.
Cô ta làm vậy, Long Thất có thể hiểu, là muốn tránh khỏi cục diện xấu hổ này, cũng giữ cho mình quyền im lặng. Nói đúng ra Bạch Ngải Đình là thật lòng thích Cận Dịch Khẳng, so với bất kỳ ai đều thích hơn rất nhiều. Tuy rằng cô ta xấu tính trong vụ việc của Đổng Tây nhưng về sau lại bị Long Thất chơi một vố thảm rồi. Vốn nghĩ Bạch Ngải Đình hẳn là phải lửa hận ngập trời tới tìm cô tính sổ nhưng cô ta không có làm vậy, hoàn toàn không có. Không biết là đang bất chấp tất cả mà tuyệt vọng hay là vẫn giống như mọi lần cố tình trốn tránh hiện thực, ôm tâm thái Cận Dịch Khẳng dù sao cũng phải kết hôn với mình.
Cận Dịch Khẳng không nhắc đến chuyện của Bạch Ngải Đình.
Mồng bốn bắt đầu đi học trở lại, học đến giữa tháng sẽ bắt đầu nghỉ đông, sáng hôm đó Long Thất đến trường cùng với Cận Dịch Khẳng.
Khi đó, trong trường ngập tràn lời đồn thổi về mối quan hệ của họ, có người thông cảm, có kẻ đả kích, nhưng Cận Dịch Khẳng chẳng thèm quan tâm. Hai người vừa bước lên cầu thang thì đã bị vô số ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm. Long Thất lúc đó đang cúi đầu vuốt tóc, có hai nữ sinh chạy xuống lầu thì chẳng may đụng phải người cô ở ngay góc cầu thang. Bước chân Long Thất chậm lại, dáng người cô cao, lúc nhìn bọn họ thì giống như từ trên cao nhìn xuống. Cận Dịch Khẳng ở phía sau cũng bị chặn đường, cậu đặt tay lên vai Long Thất, kéo cô dịch sang bên cạnh, sau đó Long Thất tiếp tục lên lầu, cậu cũng chậm rì rì bước theo sau.
Hai người họ từ ánh mắt cho đến ngôn ngữ “nhìn thế nào cũng không giống một cặp”, nhưng mà khăn quàng cổ màu xám của Long Thất và chiếc áo mà Cận Dịch Khẳng đang mặc là cùng một kiểu. Đại khái là bắt đầu từ đây, mọi người đều ý thức được mọi lời đồn thổi chỉ là vô nghĩa.
Ở bên nhau chính là ở bên nhau. Cho dù cậu có là thiên tài của lớp chọn, hay cô là yêu nữ của lớp xếp chót, bọn họ ở bên nhau khi nào không còn quan trọng, mà ở bên nhau như thế nào cũng không có cách nào thăm dò. Mặc dù nhịn không được mà cảm thán “nhà giàu thật loạn”, nhưng trên miệng các bà tám vẫn không có cách nào che giấu được sự ghen tị. Hồi tưởng lại thời “yêu nữ và chàng thư sinh yếu đuối” a.k.a Long Thất và Trác Thanh ở bên nhau (đó là lúc cô bị mắng chửi thậm tệ nhất) đem so với bây giờ, Cận Dịch Khẳng hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để bảo vệ cô, cũng không khiến hình tượng của cô tồi tệ thêm. Lại nói, dù sao cũng là cậu công khai tỏ tình trước nên danh tiếng của cô được bảo vệ rất thoả đáng.
Diễn đàn trường vừa được mở cửa trở lại, đám học sinh dường như còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, nhất thời không có bài đăng nào xuất hiện. Cánh chủ lực hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ dám thường xuyên ghé thăm trang cá nhân của “tứ giác quan hệ” Cận Dịch Khẳng, Long Thất, Bạch Ngải Đình và Trác Thanh mà thôi.
Bạch Ngải Đình đã đóng trang cá nhân của mình rồi.
Cũng có số ít người vẫn còn nhớ đoạn lịch sử cũ giữa Cận Dịch Khẳng và Đổng Tây, nhớ đến mối quan hệ rất thân thiết của Đổng Tây và Long Thất. Nhưng mà trang cá nhân của Đổng Tây vốn luôn cài đặt ở chế độ riêng tư nên cô ngược lại lại là người được thanh tịnh nhất trong số năm người bọn họ.
Hơn nữa Đổng Tây đã chuyển lớp rồi, từ lớp thường chuyển đến lớp ưu tú, hoàn toàn ngăn chặn cơn bão dư luận quấy nhiễu, cộng thêm việc quay cóp vừa rồi, tính cách của cô ấy càng trở nên trầm lặng, càng hờ hững với nhân tình thế thái. Hầu như không có ai nỡ kéo Đổng Tây lên đầu sóng ngọn gió bởi vì tất cả mọi người đều biết bản thân mình thiếu nợ cô.
Long Thất vào ngày hôm đó mới biết được chuyện Đổng Tây đã chuyển lớp rồi.
Lúc ấy cô đang cúi đầu đọc sách, tình cờ nghe được chuyện này từ miệng của cậu bạn cùng bàn, cô không nói gì cả, cũng không nhìn chỗ ngồi của Đổng Tây. Long Thất chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện vụn vặt từ hướng đó truyền đến, nghe thấy đám nữ sinh hạ thấp giọng tán gẫu, bọn họ đang bàn về cô, cũng giống như đại đa số học sinh trong trường này đều đang bàn luận về “tư tình” giữa cô và Cận Dịch Khẳng, cô vừa nghe vừa chậm rãi lật sách.
Mà người thay thế vị trí của Đổng Tây lại là nữ lớp trưởng không ưa gì cô trước kia, lần này do thành tích thụt lùi mà bị đẩy về lớp cũ.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, trong lớp không còn nữ sinh nào nói chuyện với Long Thất nữa, cô cũng không nói chuyện với bọn họ, không phải là do bị cô lập, mà là cô chủ động trước, càng ngày càng tỏ ra lạnh lùng.
Bây giờ cô chỉ nói chuyện với Cận Dịch Khẳng.
Cận Dịch Khẳng muốn Long Thất vào mỗi tiết tự học buổi trưa đến thư viện một lần.
Khoảng thời gian đó, đại đa số học sinh đều sẽ đến căng tin ăn cơm, người đến đây ôn bài rất hiếm, mà người đến thì đều là loại học sinh gương mẫu bình thường không quá sôi nổi, cũng không tham gia bát quái. Long Thất vừa coi thông báo tuyển nhân viên part time trên điện thoại vừa đợi Cận Dịch Khẳng. Lúc này, trong thư viện tràn ngập ánh nắng mùa đông, yên tĩnh lại bình yên, cô như thường lệ cầm theo một hộp sữa chua và một phần sandwich cỡ nhỏ, đầu gối đè lên mép bàn.
Cận Dịch Khẳng vừa đến cô liền khoá màn hình lại. Cậu tiện tay lấy miếng sandwich đang ăn dở trong tay cô đi. Long Thất nhìn hộp đồ ăn mới mua đặt trên bàn, còn có hai ly trà sữa nóng, nhìn là biết đều là món mà cô rất thích. Cô quay đầu nhìn về phía bàn của quản lý trong thư viện, hỏi: “Thủ thư không ở đây à?”
“Không ở đây. Tới căng tin rồi.”
Long Thất lập tức bỏ hộp sữa chua xuống. Cận Dịch Khẳng nhét đũa vào trong tay cô, cũng mang chén cơm đã bới sẵn đặt trước mặt cô. Nam sinh đeo kính ngồi ở bàn kế bên ngửi thấy mùi đồ ăn bèn quay sang, sau đó lại im lặng quay đầu đi.
Đang ăn thì Cận Dịch Khẳng tuỳ tiện lật vài trang sách bài tập của cô, hỏi cô muốn thi trường nào, Long Thất thành thật trả lời: “Thành tích của em không ổn định, có thể thi lên đại học chính quy hay không còn chưa biết.”
“Muốn học chuyên ngành gì?”
“Không biết nữa, chưa có kế hoạch.”
Cận Dịch Khẳng bắt chéo hai chân, nhìn thấy cô ăn như vậy, nói: “Nói với em việc này.”