Lúc đó, Lư Tử Mục và Long Tử Nghi vẫn còn trẻ, vẫn là dáng vẻ ân ái mặn nồng như bây giờ. Trái tim đang treo lơ lửng của Long Thất rơi xuống cái bịch, kèm theo đó là cảm giác chán nản và thất vọng vô cùng. Giọng nói của Ban Vệ một lần nữa văng vẳng bên tai, Long Thất thuận miệng đáp lại một tiếng.
Hai người họ quen nhau còn sớm hơn cô tưởng.
Đúng vậy, cũng chỉ có người như Lư Tử Mục mới có thể duy trì mối quan hệ yêu đương với Long Tử Nghi mà không bận tâm đến tình trạng “mẹ đơn thân” của bà. Đôi khi, đàn ông khiến người ta thất vọng một cách chẳng chút bất ngờ.
Long Thất lấy một quyển album khác từ trong phong bì màu vàng ra. Nhiều ảnh như này, nếu không phải hôm nay cô tình cờ phát hiện ra thì chắc Long Tử Nghi sẽ giấu nhẹm cả đời. Mốc thời gian của quyển album này càng trở về trước hơn một chút, vừa mở trang đầu tiên ra liền trông thấy ảnh chụp của Long Tử Nghi lúc bầu bí.
Cô rút một tấm nệm trên ghế sô pha ra, rồi kê sau lưng, chuẩn bị chuyên tâm xem ảnh. Nhưng tâm trạng vừa mới ổn định lại, bất chợt lại cảm thấy có điều gì không đúng.
Lư Tử Mục vẫn xuất hiện trong những khung hình, bà ấy ngồi bên cạnh Long Tử Nghi, mặc chiếc áo phông cùng màu với chiếc váy bầu của Long Tử Nghi, còn chỉ vào cái bụng của Long Tử Nghi với vẻ mặt hài hước. Còn Long Tử Nghi lại đỡ eo, nở nụ cười sảng khoái.
Mặt sau của bức ảnh viết một hàng chữ: Angel của chúng ta được sáu tháng tuổi.
...…
Long Thất tiếp tục giở trang sau. Có cả ảnh chụp Long Tử Nghi mang thai thời kỳ đầu, phản ứng nôn nghén rất nghiêm trọng. Khi đó, bụng bầu còn chưa lộ rõ nhưng bà đã ốm nghén đến mức phát khóc. Lư Tử Mục vẫn luôn túc trực bên cạnh, vừa giơ máy ảnh vừa vuốt lưng cho Long Tử Nghi.
“Hành trình mang thai thật vất vả và vĩ đại, Angel của chúng ta lớn lên phải nghe lời mẹ nhé.”
Khi bụng Long Tử Nghi đã lộ ra, Lư Tử Mục còn cúi người đi tất cho bà.
“Bụng to kinh khủng khiếp, không cúi người được nữa. Ta thật sự lo rằng con sẽ là một bé mập đấy.”
Khi bụng của Long Tử Nghi tròn vo, Lư Tử Mục lại giúp bà chuẩn bị đồ đi đẻ.
“Còn căng thẳng hơn cả người đi đẻ.”
Lư Tử Mục thậm chí còn ở bên cạnh Long Tử Nghi lúc lâm bồn, và chụp một bức ảnh hai nắm đấm một lớn một nhỏ cụng vào nhau.
“Ngày 21 tháng 6, thiên sứ đã hạ phàm, lấy tên là Thất.”
Lúc mới đầu, Long Thất còn nghĩ rằng Long Tử Nghi quá siêu, có thể kiếm được một người chung tình lại thú vị như Lư Tử Mục khi đang mang thai. Thế nhưng, càng xem cô lại càng cảm thấy bọn họ đã quen nhau từ lâu, không những thế, mà còn thân mật hơn những gì cô tưởng.
Ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, Long Thất lại lấy một quyển album khác. Cô vừa mở trang đầu tiên, trái tim liền thắt lên, những điều hoài nghi trong lòng cũng được đà nở bung ra.
Sao Long Tử Nghi lại có cả ảnh chụp chung với Lư Tử Mục trước lúc mang thai thế này.
Lư Tử Mục làm sao có thể chấp nhận được chuyện Long Tử Nghi không những đã trải qua cuộc tình một đêm, mà còn nguyện ý ghi chép lại toàn bộ quá trình mang thai như vậy?
Sau đó, cô vừa suy nghĩ miên man vừa lật đến một tấm ảnh khác. Trong ảnh, Long Tử Nghi và Lư Tử Mục đang đứng trước một tòa nhà có lối kiến trúc Âu Mỹ dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Cả hai vẫn còn rất trẻ. Lư Tử Mục khoác vai Long Tử Nghi. Long Tử Nghi khoanh tay trước ngực, ngoảnh đầu lại nhìn cửa lớn của tòa nhà. Vẻ mặt họ tràn ngập sự háo hức, như đang chờ mong một điều gì đó. Mặt sau của bức ảnh có một hàng chữ đã mờ được viết bằng bút máy: California, tháng 2 năm 1997.
Ban Vệ từng học cấp Ba ở California.
“Tôi gửi cho anh một tấm ảnh.”
Ban Vệ vốn đang kể lể, đột nhiên bị ngắt lời, anh ta bèn dừng lại. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhận được bức ảnh mà cô gửi, anh ta nói: “Hả? Cái gì đây? Ai thế? Ơ, đây chẳng phải là mẹ cô sao? Mẹ cô hồi trẻ…”
“Anh có biết địa điểm trong bức ảnh này là ở đâu không?”
“Chỗ này sao?”
“Ừ. Anh xem thử xem có biết không, chỗ này là ở California.”
“Tôi không nhận ra. Chuyện này cô có cần gấp không? Nếu không vội thì để tôi gửi cho mẹ tôi. Bà ấy sống ở California lâu rồi. Chỉ năm phút thôi.”
“Được. Giúp tôi gửi lời chào tới mẹ anh nhé.”
“OK.”
Cô vừa nói chuyện với Ban Vệ vừa tiếp tục lật ảnh. Nhưng những bức ảnh phía sau bắt đầu trở nên kỳ lạ, tất cả đều bị cắt xén một cách cố ý. Một vài bức ảnh hình như là ảnh chụp chung, song về sau chỉ còn lại một mình Lư Tử Mục. Hơn nữa, còn có vài bức ảnh chụp chung của Lư Tử Mục và Long Tử Nghi thời niên thiếu được dán lại sau khi bị xé rách.
Hóa ra, hai người họ đã quen nhau từ hồi cấp Ba.
Ngón tay chạm vào tấm ảnh trở nên cứng ngắc, Long Thất thở gấp, lông mi khẽ chớp. Cho đến khi Ban Vệ gọi lại, cô vừa nhận máy thì tiếng mở cửa đồng thời vang lên ở ngoài huyền quan. Cô ngước mắt lên.
“California Cryobank.” Ban Vệ làm việc với hiệu suất rất cao, cuộc gọi vừa được kết nối, anh ta đã nói ngay: “Là ngân hàng t*ng trùng ở California, nơi đó rất nổi tiếng. Bạn của mẹ tôi là một đôi vợ chồng đồng tính, bọn họ muốn có con nên từng đến đây để làm thụ tinh nhân tạo. Dì Long tư tưởng “tây” phết nhỉ, sớm như vậy mà đã…”
E rằng Ban Vệ cũng đã nhận ra điều gì đó, tốc độ nói dần chậm lại, sau đó im bặt, chỉ “ờm” một tiếng. Long Thất đã nhìn thấy Lư Tử Mục đứng trước cửa phòng. Bà ấy đi dép bông, bưng ấm trà đi vào phòng làm việc như thường lệ, phản ứng bất ngờ vì trong nhà có người, thế là giật mình khi nhìn thấy Long Thất đang ngồi cạnh tủ. Có điều, Lư Tử Mục còn chưa vịn vào khung cửa để đứng vững thì đã trông thấy tấm ảnh trong tay Long Thất cùng với vẻ mặt của cô. Bà ấy vốn định cất tiếng chào hỏi thân thiết như mọi khi, nhưng những lời này lại mắc ở cuống họng. Lư Tử Mục khẽ trượt chân một cái, nước trà trong cốc sóng sánh.
“Được rồi, tôi đã biết.” Long Thất chậm rãi trả lời Ban Vệ, “Hóa ra là ngân hàng t*ng trùng.”
...…
...…
Vậy nên, Lư Tử Mục lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô cúp điện thoại, rồi cúi đầu im lặng vuốt ve tấm ảnh. Lư Tử Mục cũng không nói lời nào. Điều hòa được bật lên, cùng với đó là một tiếng “bíp”, hơi ấm len lỏi trong không khí, nhẹ nhàng tụ lại trên trần nhà. Nhưng từ trần nhà trở xuống vẫn còn chưa ấm, cái lạnh thấm vào xương tuỷ. Giữa cái lạnh tê tái đó, Long Thất và Lư Tử Mục rơi vào bế tắc chừng mười giây. Sau đó, cô mở miệng nói: “Vậy là, giống như chuyện mẹ con với cô yêu nhau, nếu con không phát hiện ra thì cũng sẽ chẳng có ai nói cho con biết, có đúng không?”
“...”
“Tại sao lại mang chuyện tình một đêm ra để lừa gạt một đứa trẻ chứ?”
...…
Khi cô ngồi lâu đến mức hai chân sắp tê cứng đến nơi, Lư Tử Mục mới cất lời: “Mẹ con không cho nói.”
“Điều này thì có gì mà khó nói? Còn khó nói hơn cả chuyện tình một đêm sao?” Câu hỏi lặp phía sau còn cao giọng hơn cả câu hỏi vặn phía trước, cô nhìn thẳng vào Lư Tử Mục: “Bà ấy cảm thấy thế là hay lắm à? Làm chuyện như vậy chỉ để xây dựng hình tượng của một người mẹ thích ăn chơi đàn đúm và vô trách nhiệm thôi sao? Từ khi con còn chưa biết viết ba từ “tình một đêm” như thế nào, bà ấy đã bịa chuyện lừa gạt con rồi. Buổi học đầu tiên ở trường mẫu giáo, cô giáo muốn bọn con vẽ tranh về gia đình của mình, trong khi nhà các bạn khác đều có đầy đủ ba người, chỉ có mình con là phải bắt chước hình ảnh trong phim nước ngoài, vẽ một ông bố ngoại quốc. Nhưng bà ấy lại dùng bút đỏ gạch nát nó, nói rằng ông ấy không cần con. Bà ấy cảm thấy đùa như thế vui lắm, đúng không?”
“Khi đó, tâm trạng của Tử Nghi không tốt.”
“Vậy tâm trạng của con thì tốt chắc?”
...…
Câu hỏi này khiến Lư Tử Mục lặng thinh. Long Thất nhìn chằm chằm vào bà ấy, hai mắt đã phiếm hồng.
Cạch.
Lại có tiếng mở cửa ở huyền quan.
Cho dù Lư Tử Mục không quay đầu lại thì cũng biết là ai đã về. Long Tử Nghi đặt túi xách xuống, rồi thay dép, sau đó thong thả đi tới và buông câu “Đứng nghệt mặt ra đó làm gì vậy?”. Nói hết câu, bà khoanh tay đi đến cửa phòng bếp. Giây phút nhìn thấy Long Thất theo ánh mắt của Lư Tử Mục, vẻ uể oải trên khuôn mặt liền biến mất. Bà lập tức bước vào, vung tay lên định đánh cô. Chỉ là, trước khi bàn tay kịp rơi xuống trán của Long Thất, Long Tử Nghi thấy rõ được đôi mắt đỏ hoe đang trợn trừng của cô, đồng thời nhìn thấy bức ảnh mà cô đang cầm trong tay, bà chợt khựng lại trước mặt cô hai bước.
“Con lục cái thùng của mẹ đấy hả, Long Thất?”
Long Tử Nghi hỏi câu đầu tiên.
Long Thất cười khẩy. Long Tử Nghi vừa mới dừng bước, lại đột nhiên tiến lên, rút phắt tấm ảnh trong tay cô: “Ai cho con lục tung lên hả!”
“Con cứ lục đấy thì sao nào!” Cô gân cổ lên cãi.
Long Tử Nghi liền vỗ một cái vào trán cô: “Hai ngày nay bám theo mẹ của người ta miết, vừa về đến nhà liền không nhận người thân nữa, đúng không? Chẳng thấy khôn ra chỗ nào, mà sao càng ngày càng hỗn thế, con có chút giáo dục nào không hả?”
“Hồi nhỏ có ai dạy con không?”
“Tử Nghi không muốn con hận cô.”
Long Thất nhìn Lư Tử Mục vừa lên tiếng. Long Tử Nghi vội quay người lại, nói mát: “Chị còn đứng đực ra đó làm gì, mau mời ngôi sao nổi tiếng này đi đi. Nhà này không chứa nổi nó đâu. Mời cô ta sang nhà khác mà ở, rồi nhận người phụ nữ khác làm mẹ luôn đi!”
“Tử Nghi làm thế là vì không muốn con hận cô.”
“Lư Tử Mục!”
“Hồi đó, cô là người không cần con.” Lư Tử Mục nói.
Long Thất vẫn ngồi trên sàn nhà. Long Tử Nghi tức đến độ lồng ngực phập phồng. Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh được vài giây, sau đó, Lư Tử Mục nói: “Sau khi có con, cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn. Con mỗi ngày một lớn, ánh mắt của con mỗi ngày dường như đều đang đặt câu hỏi. Cô không biết phải làm sao, phải dạy con những gì, phải cho con biết những quan niệm sống như thế nào, làm sao để dỗ con khi con khóc, trả lời con như thế nào mỗi khi con hỏi rằng tại sao mình không có bố, phải dạy con vẽ bức tranh gia đình như thế nào vào tiết học đầu tiên ở trường mẫu giáo. Khi đó, cô còn quá trẻ, có quá nhiều suy nghĩ và nỗi sợ hãi. Hồi ấy, cô còn ôm hoài bão muốn viết thêm vài quyển kịch bản hay. Việc chăm sóc con mỗi ngày khiến cô không còn tinh thần và sức lực để sáng tác. Chính cô là người quyết định muốn có một đứa con với Tử Nghi sau khi suy nghĩ kỹ càng, và cũng chính cô là người đã đưa ra lời chia tay với Tử Nghi sau hơn nửa năm trời cân nhắc. Khi ấy, con mới hai tuổi.”
...…
“Trước đây, tháng nào cô cũng gửi tiền cho con…”
“Đúng, là vì cô cảm thấy áy náy.”
Long Thất dừng lại một lát, khịt mũi một cái, rồi trừng mắt nhìn Long Tử Nghi: “Sau đó thì sao, mẹ cũng không nuôi nổi con, nên vứt con sang cho mợ, đúng không?”
“Không, mẹ nuôi nổi con.”
Long Tử Nghi không nhìn cô.
“Tử Nghi.”
“Im mồm.”
Bà nhìn thẳng vào Lư Tử Mục, dường như đang tức giận vì lời bộc bạch thẳng thừng của bà ấy lúc nãy, cũng chính vì thế mà đâm lao thì phải theo lao: “Nói với con rằng con là kết quả của cuộc tình một đêm năm 17 tuổi của mẹ, chẳng qua là vì muốn con nghĩ rằng mẹ gặp khó khăn về mặt kinh tế nên mới phải gửi con sang nhà cậu mợ. Thật ra, mẹ sinh con năm 23 tuổi, kinh tế hoàn toàn dư dả. Mẹ và Lư Tử Mục đủ khả năng để cho con một môi trường giáo dục tốt và một cuộc sống đầy đủ. Nhưng mẹ còn muốn tiến xa hơn nữa. Nếu một mình nuôi nấng con, con đường thăng tiến của mẹ chỉ có thể giậm chân tại chỗ, mãi mãi dừng lại ở chức vụ quản lý các dự án nhỏ. Mẹ muốn có một cuộc sống tốt hơn, muốn phấn đấu mà không có gánh nặng trên vai, muốn có một mối quan hệ mới với người tài giỏi hơn để xoa dịu những tổn thương mà mối tình hèn nhát trước đó đã gây ra cho mẹ.” Khi nói đến câu cuối cùng, Long Tử Nghi mới quay sang nhìn vào mắt cô, “Vì vậy, mẹ không thể chăm sóc con. Mẹ có thể chu cấp tiền cho con, nhưng không thể ở bên con.”
“Mẹ không thể ở bên con, nhưng lại chưa từng bỏ lỡ việc đưa đón hai đứa sinh đôi một lần nào.”
“Đối với con, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Long Thất chậm rãi gật đầu.
“Bởi thế, lúc hai người còn mặn nồng thì muốn có con, cũng lên kế hoạch cho tương lai của con như chơi đồ hàng, nhưng đến khi chơi chán rồi, nói bỏ là liền bỏ luôn, để mặc con lăn lộn trong hoàn cảnh không có cha nuôi mẹ dưỡng, lại còn tính giấu giếm con cả đời, khiến con lầm tưởng rằng rồi cũng sẽ có một ngày con biết được bố đẻ của mình là ai. Con cứ tưởng rằng, dù chỉ là một đêm nhưng ít nhất mình cũng là kết tinh của tình yêu đích thực. Nhưng mẹ nó chứ, đến cùng thì con còn chẳng được như vậy.”
Long Tử Nghi và Lư Tử Mục đều không nói lời nào, chỉ thở mạnh. Long Thất nói xong mà hai mắt đã đỏ hoe, cảm thấy như vậy là quá đủ rồi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô gật đầu đứng dậy, ngón tay run rẩy vén những lọn tóc lòa xòa trước trán, lau hai giọt nước mắt đang lăn xuống gò má đi, sau đó khịt mũi một cái.
...…
“Con thà rằng mình là kết quả của một đêm tình còn hơn.”
Dứt lời, cô đụng vào vai của Long Tử Nghi, đi lướt qua Lư Tử Mục, cầm lấy khăn quàng cổ trên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó mở cửa rời đi.
Trận tuyết đầu mùa đã rơi.
Vậy mà đã có tuyết rồi.
Hai ngày liên tiếp, nhiệt độ giảm xuống cực kỳ thấp, cuối cùng đã ngưng tụ thành những vụn băng nhỏ cuộn trong gió, rơi xuống mái tóc cô. Long Thất mặc rất ít, chỉ mặc độc một chiếc áo len. Gió lùa vào trong áo buốt thấu xương, chiếc khăn quàng cổ bị siết chặt trong lòng bàn tay. Cô đỏ mắt, đi dưới con đường tuyết rơi. Cửa cảm ứng phía sau đóng lại cái “cạch”, sau đó không có tiếng mở cửa, cũng không có ai đuổi theo.
6 giờ tối, màn đêm buông xuống, xe cộ qua lại tấp nập, thành phố cũng dần lên đèn.
Tiếng rú ga của động cơ, tiếng tuyết rơi lạo xạo, tiếng loạt xoạt khi người đi đường lướt qua nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng thì thầm của một số người nhận ra cô, tiếng radio trên xe taxi, tiếng lốp xe cán trên tuyết, cuối cùng là tiếng cười giòn giã đằng xa và tiếng gió lạnh thổi vù vù bên tai.
Khi xung quanh tĩnh lặng thêm một lần nữa thì cũng đã là 8 giờ tối, Long Thất đã đến Lãng Trúc Công Quán.
Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới cột đèn.
Ánh đèn màu cam phủ lên vai cô, cách đó hai nhà chính là căn biệt thự số 68, nơi đang tổ chức bữa tiệc gia đình. Tiếng nhạc từ đằng xa vọng lại, cô cúi đầu, mái tóc rũ xuống, tay cầm điện thoại. Dãy số của Cận Dịch Khẳng nằm trong danh bạ, nhưng cô trù trừ một lúc lâu vẫn không bấm gọi.
Long Thất đã ngồi như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ.
Quần áo mặc phong phanh, ngón tay cứng đờ, chóp mũi đỏ hồng tê tái, trên tóc phủ một lớp tuyết mỏng. Cô muốn gặp cậu nhưng lại không thể gặp. Cô biết rằng chỉ cần cô gọi thì cậu nhất định sẽ đến, song cô lại không thể gọi cú điện thoại này. Lòng buồn rười rượi, hai mắt ươn ướt, cứ ngồi như vậy hứng hết đợt gió lạnh này đến đợt gió lạnh khác, làn da lạnh đến độ mất hết cảm giác.
Mùa đông năm nay đến quá sớm và quá khắc nghiệt.
...…
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, Long Thất không còn nghe thấy tiếng tuyết rơi nữa.
Ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng yếu đi, trên con đường tuyết đọng lúc này in rõ hai hàng dấu chân. Dưới ánh đèn màu cam có thêm một bóng người đang đứng cầm ô. Long Thất từ từ ngẩng đầu lên, cái cổ mỏi nhừ vì ngồi nguyên một tư thế quá lâu, sau đó bắt gặp ánh mắt của Đổng Tây. Cô ấy mặc chiếc áo len màu xanh khói, quấn khăn quàng cổ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa bên trong khăn quàng. Cô ấy cầm một chiếc ô trong suốt trong tay. Tuyết rơi va lộp bộp trên mặt ô.
Đêm đen kìn kịt.
Trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, nhưng cô cũng chỉ biết giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn cô ấy. Đổng Tây cũng không lên tiếng, không hỏi cô tại sao lại đến, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy đang xách một túi thức ăn cho mèo bên tay còn lại, có lẽ mới ghé quá cửa hàng thú cưng gần đó, trên đường về thì tình cờ gặp cô.
Đổng Tây lặng lẽ đi đến trước mặt Long Thất.
Người cô khẽ run lên.
Nhưng Đổng Tây không nán lại lâu.
Tiếng sột soạt của túi giấy đựng thức ăn cho mèo hòa trong tiếng bước chân giẫm trên mặt tuyết lạo xạo, cứ thế đi xa dần. Từ đầu chí cuối, Long Thất không nói một lời, bàn tay lạnh cóng đến nỗi không thể cầm nổi ô, chỉ có thể để mặc nó dựa hờ vào vai mình. Cô xoa nhẹ lòng bàn tay vào đầu gối.
Năm phút sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên tuyết. Long Thất nghiêng đầu nhìn sang. Qua chiếc ô trong suốt và những bông tuyết bay bay, cô trông thấy Cận Dịch Khẳng.
Cậu mặc chiếc áo len màu trắng xám, đi ra từ lối rẽ nhỏ bên cạnh căn biệt thự nhà mình. Cậu bước rất nhanh, đi trước Đổng Tây, còn cô ấy thì đi phía sau cậu. Bởi vì muốn theo kịp tốc độ của Cận Dịch Khẳng nên Đổng Tây cố gắng rảo bước, mái tóc và khăn quàng cổ của cô ấy xổ tung trong màn tuyết. Sau đó, khác với Cận Dịch Khẳng vẫn tiếp tục bước đi, khi chỉ còn cách Long Thất năm mét, cô ấy dần chậm lại, khẽ thở gấp, rồi dừng hẳn ở rìa ánh sáng bên kia cột đèn đường.
Cận Dịch Khẳng đi thẳng đến dưới ô, khom người nắm lấy tay Long Thất. Lòng bàn tay vô cùng ấm áp thoáng cái đã bao trọn lấy bàn tay đã đỏ lên vì lạnh của cô, cũng ủ ấm cả trái tim cô trong khoảnh khắc này. Hốc mắt khô khốc bỗng trở nên cay xè. Vào giây phút trông thấy cậu, nhìn vào mắt cậu, bao nhiêu nỗi uất ức, bao nhiêu sự quật cường và oán giận khi đối mặt với Long Tử Nghi liền trào ra như lũ tràn đê. Cô bật khóc thành tiếng.
Không nói gì, chỉ khóc.
Nước mắt thi nhau rơi xuống không cách nào kìm chế được.
Cận Dịch Khẳng cũng im lặng giống như Đổng Tây, không hỏi, không nói một lời, chỉ nắm tay Long Thất đỡ cô đứng lên.
“Bố mẹ anh đang…”
“Em đừng lo.” Cô mới hỏi được nửa câu thì đã bị cậu cắt lời.
Hai chân tê cứng đã không còn cảm giác, bước đi có hơi loạng choạng, may mà được cậu đỡ lấy nên không bị ngã. Đổng Tây nhìn theo hai người, sau đó cúi đầu rút tay ra khỏi túi áo khoác.
Khi ba người đi ngang qua nhau, Đổng Tây khẽ nắm lấy ống tay áo len của Cận Dịch Khẳng, đưa cho cậu một bịch túi sưởi vừa lấy từ trong túi ra. Cậu cầm lấy, nhét vào lòng bàn tay của Long Thất, nói lời cảm ơn một cách nhanh chóng.
Đổng Tây nhìn họ rời đi, cũng không cất bước đuổi theo.
Cận Dịch Khẳng đưa cô vào biệt thự theo lối cửa sau.
Hệ thống sưởi sàn và điều hòa hoạt động hết công suất, vì vậy, vừa bước chân vào nhà, hơi ấm liền bao trùm lấy toàn thân. Khách khứa tập trung ở sảnh trước, tiếng nói cười không ngớt vang lên ở bên kia bức tường. Có lẽ một vị chú bác nào đó đã nghe thấy tiếng mở cửa nên cất tiếng gọi Cận Dịch Khẳng, nhưng cậu không trả lời mà dẫn cô đi lên cầu thang.
Không ai phát hiện ra việc cô tới đây, cho đến khi đi đến đầu cầu thang tầng hai.
Cận Thiếu Hạo vừa làm xong bài tập, đang vung vẩy tai nghe đi xuống lầu, đúng lúc chạm mặt hai người đang đi lên cầu thang, nó liền đứng ngây ra như phỗng. Cận Dịch Khẳng vẫn không dừng bước, chỉ đặt ngón trỏ lên môi, im lặng ra ám hiệu cho em trai mình giữ mồm giữ miệng. Cận Thiếu Hạo không dám hó hé nửa lời. Sau đó, cậu tiếp tục dắt cô lên tầng ba.
Bồn tắm trên gác mái đã xả đầy nước nóng.
Cận Dịch Khẳng để cô ngâm nước nóng một lúc lâu. Bấy giờ, đầu óc cô mới hơi có phản ứng. Trong làn hơi nước mờ mịt, cô ngắc ngứ kể lại chuyện của Long Tử Nghi, tiếp đến là chuyện của Lư Tử Mục cho cậu nghe.
Cuối cùng, cô bắt đầu kể về chuyện đi xét nghiệm máu. Tóc ướt dính bết vào cổ, cô ngồi co ro trong bồn tắm, nói bằng giọng nghẹn ngào, muốn trút bầu tâm sự trong lòng ra, rằng cô rất sợ, cực kỳ sợ hãi.
“Muốn được người khác quan tâm khó đến vậy sao, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi cũng đủ để làm lung lay niềm tin của một người. Vốn dĩ đã chẳng có nhiều người yêu thương em, tại sao không thể để cho em hưởng hạnh phúc một cách bình yên chứ, tại sao cứ phải thử thách em, tại sao cứ phải bắt em tận mắt chứng kiến những người xung quanh mình chẳng còn lại mấy người, tại sao cứ phải bắt em sống khổ sở như thế chứ? Em sống cô độc hai mươi năm đầu đời vậy là quá đủ rồi, tại sao mọi người không thể yên ổn ở bên em cơ chứ?”
Cô vừa nói vừa rơi nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, nói năng lộn xộn.
Cận Dịch Khẳng lắng nghe.
Cậu ngồi trên ghế sô pha bên ngoài, chống khuỷu tay lên đầu gối, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô. Củi khô trong lò sưởi đang cháy, nổ lép bép.
Cậu dùng phần lớn thời gian rơi vào trầm tư.
Long Thất khóc mệt rồi mới ra khỏi bồn tắm.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Cận Dịch Khẳng không để cô rời đi.
Cậu vốn định đợi cô ổn định lại cảm xúc, rồi mới dẫn cô xuống lầu, nhưng cuối cùng cậu lại không làm thế. Khi hai hàng mi của cô vẫn còn ướt đẫm, cậu nói rằng đợi lát nữa hẵng xuống, sau đó cởi áo ra trước mặt cô.
Ánh lửa hắt lên vai cậu, chiếu lên mái tóc hơi rối vừa bị cổ áo len cọ qua. Cậu hôn lên mặt cô, rồi chầm chậm hôn đến môi cô. Sau đó, hai người hôn nhau ở trên ghế sô pha.
Cằm của hai người kề sát nhau, nụ hôn thân mật không nhiễm hơi thở dục vọng, song lại đem lại cảm giác ấm áp. Vì ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, đầu óc Long Thất có chút mụ mị, cô không hùa theo đón ý, cũng không mạnh mẽ từ chối. Tay cậu mò vào trong áo len của cô, cởi khuy cài áo ngực, sau đó ngồi thẳng lên và cởi nốt chiếc áo phông còn lại trên người.
Cậu để trần thân trên, nghiêng người đến trước mặt cô, áp trán vào trán cô. Hơi thở của hai người phả ra tạo thành một đám sương trắng. Cậu dùng tay gạt những lọn tóc dính trên cổ cô ra. Còn cô chỉ chăm chú nhìn vào mắt cậu, cho đến khi đầu gối cô kề sát vào eo cậu, não bộ mới tạm thời khôi phục lại lý trí. Cô khẽ nhíu mày.
Có điều, Cận Dịch Khẳng đưa ra quyết định quá nhanh, khí thế hoàn toàn áp đảo cô. Cậu đan mười ngón tay vào bàn tay đang giơ lên hòng ngăn cản của cô, sau đó ấn lên ghế sô pha. Vai cô run lên một cái, trán tì vào gò má cậu.
Lúc này đang là 9 giờ tối.
Ở dưới tầng một vẫn rất đông vui, tiếng nhạc rộn ràng lẫn trong tiếng nâng ly cạn chén, chỉ là ai biết được sóng ngầm đang trào dâng.
Trên gác mái, lò sưởi “lách tách” tiếng củi cháy, hơi thở của hai người quấn quýt đan xen.
Mồ hôi của cậu rơi xuống xương quai xanh của cô. Hai người cứ như vậy mà phát sinh quan hệ. Thời gian bốn tháng cấm dục khiến sự tiếp xúc nằm ngoài kế hoạch này trở nên lãng mạn đến bất ngờ. Long Thất từ hai mắt đỏ hoe chuyển sang hai má đỏ ửng, những giọt nước mắt đã sớm hòa chung với mồ hôi dưới cổ.
...…
Tại sao mọi người không thể yên ổn ở bên cô, câu hỏi này, Cận Dịch Khẳng đã cho cô một đáp án không có đường lui.
Đêm đông hôm nay khiến người ta đau đớn, đêm đông hôm nay cũng khiến người ta chìm đắm trong cơn mê.
Khoảnh khắc này, có những người gần gũi hơn bao giờ hết, cũng có những người không thể gặp lại nhau lần nữa. Chỉ với thời gian của một hạt tuyết tan có thể thôi thúc bao nhiêu tình ý ngọt ngào, thì cũng có thể tạo ra bấy nhiêu vui buồn hợp tan.
Đổng Tây vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ dài phủ đầy tuyết trắng. Người nhà đã gửi hai tin nhắn giục cô ấy về ăn cơm. Cô ấy nhắn lại rằng cửa hàng thú cưng đã hết thức ăn cho mèo, phải đợi thêm một lúc nữa.
Ô Gia Quỳ đã đợi ba tiếng ở trong đoàn phim nhưng vẫn chưa đến lượt. Cô ta ngồi co ro trong chiếc áo khoác lông dáng rộng, chơi đùa với chú chó Yorkshire trên đùi. Trợ lý đang hào hứng chụp cảnh tuyết rơi, còn cô ta chỉ hờ hững ngồi xem.
Ban Vệ vẫn đang uống rượu say sưa trong hộp đêm. Cô người mẫu bên cạnh lén quét mã QR Wechat của anh ta từ người đại diện. Khi điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, anh ta lập tức cầm lên xem, sau đó thất vọng chửi thề một tiếng, cũng chẳng buồn bận tâm đến vành tai đỏ bừng của cô người mẫu, chỉ lo ngửa đầu nốc cạn ly rượu.
Phương Toàn cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay che chở của bố mẹ, tiến hành vụ làm ăn đầu tiên với Ngô Nhĩ, lại cười phớ lớ đòi mời cô ấy đi ăn món cua tê cay.
Cát Nhân Ninh đã vứt hết quà của Phó Vũ Ngao tặng vào trong thùng rác dưới tòa nhà ký túc xá.
Long Tử Nghi đang ăn tối với cặp song sinh của mình. Hai đứa nhóc cầm đũa nghịch ngợm, la hét ầm ĩ. Bà liền đập bàn một cái, quát rằng nếu hai đứa không chịu ăn thì sẽ đưa cả hai đến chỗ của bố chúng, và sẽ không bao giờ đón đến chỗ mình nữa.
Lư Tử Mục tắt nguồn điện thoại, làm lơ những tin nhắn thúc giục bản thảo, sau đó ngồi một mình trong thư phòng ngắm ảnh hồi nhỏ của Long Thất.
...…
Cận Dịch Khẳng đang đổ mồ hôi.
Hơi thở của Long Thất đã bị mài vụn bởi động tác của cậu, thanh âm bị bóp nghẹn giữa hai khuôn mặt đang kề sát nhau.
Còn ở dưới lầu hai của căn biệt thự…
Trong thư phòng yên tĩnh đến độ dường như chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ. Một đôi vợ chồng, một người đang đứng, một người đang ngồi nâng ly chạm cốc với nhau. Rượu chát làm say lòng người. Sau một cái hôn tay cuối cùng theo phép lịch sự, hai người từng bầu bạn bên nhau suốt nửa đời người, rốt cuộc cũng đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn, ký tên và đóng dấu xong xuôi.
Dưới lầu, những cán bộ cấp cao vẫn đang bàn chuyện vui vẻ. Trong thư phòng, hai vợ chồng bình thản nhìn nhau.
“Cảm ơn.” Liên Thược Tư nói.
Chồng trước của bà ấy không đáp lời.
Mãi cho đến lúc rời đi, ông ấy mới gập ngón tay thô dày của mình, gõ lên trang giấy với hai tiếng nặng, một tiếng nhẹ: “Sinh nhật vui vẻ.”
......
***
@Lăng: Đọc cái thuyết âm mưu của mọi người ở chương trước mà mình muốn mượn câu "Trí tưởng tượng của em phong phú thật" của Cận Dịch Khẳng để trả lời ghê á...