Nữ Giáo

Chương 109 - Chương 111

Trước Sau

break
Long Tử Nghi rất quyết liệt.

Bà kéo Long Thất ngồi vào ghế sau, rồi lớn giọng bảo bác tài lái xe, đã thế còn cố tình đóng sầm cửa xe lại. Cận Dịch Khẳng vẫn đứng ở dưới ánh đèn đường.

Long Thất nhìn qua cửa sổ, nhưng xe taxi đã quay đầu, bóng dáng cậu rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt. Cô cáu kỉnh gắt lên: “Mẹ làm gì thế? Anh ấy vẫn còn ở đó mà!”

“Lúc mẹ cậu ta rời đi, bà ta có bận tâm đến việc con vẫn còn ở đó hay không? Con cũng đáo để thật đấy! Làm sao mà phải giữ thể diện cho gia đình nhà đó cơ chứ!”

“Mẹ đừng giận cá chém thớt lên người anh ấy được không?”

“Úi trời, con gái tôi vì cứu con trai của bà ta mà đến án mạng cũng không thèm kiện nữa! Bây giờ để tôi xả ra một chút cũng không được nữa sao? Long Thất, mày cứ khiến mẹ tức nghẹn như thế này mà được hả? Sổ tiết kiệm áp đáy hòm mẹ cũng tính lôi ra để mời đoàn luật sư rồi đấy, giờ thành công cốc hết trơn! Hoặc là mày đừng bao giờ để cho mẹ phải lo lắng bất cứ chuyện gì về mày nữa!”

“Mẹ khỏi lo!”

“Được, mẹ mặc xác mày!”

Nói rồi, Long Thất giật phắt cánh tay ra. Long Tử Nghi cũng hất cô ra. Xe đã đi được hơn trăm mét, sở cảnh sát đã biến thành một chấm nhỏ xíu ở trong gương chiếu hậu. Hai mẹ con ngồi cách nhau một khoảng trống, lồng ngực cả hai đều phập phồng. Long Tử Nghi ném chiếc chăn mỏng bà mang theo lên đầu gối cô. Cô lại đáp sang chỗ trống không người bên cạnh. Ánh đèn đường vụt qua, lúc sáng lúc tối, Lư Tử Mục ngồi ở ghế trước quay đầu lại, nói: “Được rồi, hai người bớt nóng đi, cứ như trẻ con ấy.”

“Ai như trẻ con? Trong cái xe này ai là người đầu óc đang không tỉnh táo!”

“Mẹ ấy.” Long Thất đáp.

“Mày ấy!”

Long Tử Nghi càng lớn tiếng hơn.

“Thất Thất, con đừng trả treo với mẹ con nữa.” Lư Tử Mục bĩu môi, “Kể từ bây giờ, ai mở miệng ra nói trước thì người đó là trẻ con.”

Long Tử Nghi bất bình đạp mạnh một cái vào lưng ghế trước. Chiếc ghế rung lên, Lư Tử Mục không thèm quay đầu lại, nhưng bác tài ngồi ở ghế lái lại quay đầu, nói: “Này, đừng đá vào xe của tôi chứ!”

...…

Cả chặng đường đều ồn ào như thế.

Lúc về đến bệnh viện, Long Thất còn nhắn tin qua lại với Cận Dịch Khẳng. Cậu thật sự bị mẹ lôi đến bệnh viện, không thể gọi video được. Hai người chỉ có thể gửi tin nhắn cho nhau. Cậu dặn cô đi ngủ sớm, còn kêu cô đừng rút đơn kiện Ngu Bằng.

“Việc này ngày mai hẵng nói.” Cô nhắn lại, “Cằm anh thế nào? Vết thương có nặng không?”

Nhưng vấn đề này đến tận ngày hôm sau Cận Dịch Khẳng vẫn không trả lời cô.

Không có một cuộc điện thoại, cũng không có một tin nhắn, mọi thứ dường như chìm sâu dưới đáy biển, không một tiếng động.

6 giờ chiều, hoàng hôn nhuộm vàng bên ngoài cửa sổ bằng kính của bệnh viện. Long Thất ngồi dựa vào ghế sô pha, đặt điện thoại lên lan can, ôm trán nhìn màn hình, ngón tay gõ nhẹ lên mép điện thoại. Lúc Long Tử Nghi mang bữa tối đi vào, cô lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo bệnh nhân.

Bà mở bình giữ nhiệt, đặt canh lên bàn, rồi liếc cô một cái, nói: “Ô, vẫn đợi à? Muộn tí nữa là chuẩn bị đến ăn khuya đấy à?”

Cô chẳng ừ hử.

“Nếu hồi đôi mươi mà mẹ cũng ngây thơ hồn nhiên như con thì chưa biết chừng con còn có thêm vài anh chị em nữa đấy.”

...…

“Nhà người ta là gia đình có căn cơ, thích đánh ai thì đánh. Còn con chỉ giỏi ở đây lo chuyện bao đồng. Con nghĩ gia đình kiểu đó có thể trơ mắt ra nhìn con cái mình bị kiện à? Ôi dào, bố mẹ người ta còn chưa lên tiếng đâu. Bản thân con hi sinh vì đại nghĩa đã đành, còn thật sự cho rằng người ta sẽ niệm tình con tử tế cơ đấy. Mẹ nói cho con biết nhé, cho dù con có đòi kiện đến cùng thì Cận Dịch Khẳng cũng chẳng có việc gì đâu. Nội tình trong đó lắt léo lắm.”

Long Tử Nghi tự mình nói huyên thuyên.

“Con cũng đừng đặt hy vọng quá lớn vào cậu ta. Với điều kiện của nó, nếu nó thật sự muốn một lòng một dạ với con thì con cùng lắm cũng chỉ “chiếm hời” ở chỗ quen với nó từ hồi cấp Ba thôi, biết chưa? Bởi vì mới biết yêu, mối tình đầu mộng mơ, cho nên mới cảm thấy con là tốt nhất. Thử quen nhau thêm năm, sáu năm nữa xem. Chậc.” Bà lắc đầu, “Có cho không thì người ta cũng chẳng thèm để con vào mắt đâu. Thế cho nên, nhớ giữ cái đầu tỉnh táo. Cậu ta hiện tại sẵn lòng cãi nhau với gia đình vì tình yêu đích thực, nhưng đợi thêm vài ba năm nữa, cậu ta mới sáng mắt ra, cũng biết bản thân mình muốn thứ gì rồi. Ui chao, đến lúc đó vét sạch tuổi thanh xuân của con xong, rồi quay đầu tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn. Con nói xem, đến lúc đó con còn lại gì nào? Nếu là mẹ, mẹ sẽ chẳng ngốc đến mức từ bỏ việc đòi lại công bằng ngay cả khi mình đang chiếm lý rành rành đâu.”

“Những lời mẹ nói, con đã nói với anh ấy từ hồi học cấp Ba rồi.”

Long Tử Nghi nhướng mày liếc cô một cái.

“Mẹ đã sinh một cặp sinh đôi rồi mà vẫn chưa thấy đủ à?” Cô đốp lại câu trước đó của bà, “Mẹ có thắng kiện giành quyền nuôi con không?”

Bàn tay đang cầm thìa múc canh của Long Tử Nghi chợt khựng lại, ngay sau đó bà chống nạnh, đáp: “Bà đây có con là đủ rồi.”

Vậy có nghĩa là đã thua.

Long Thất không nói thêm gì nữa.

Long Tử Nghi vứt thìa canh ra bát, nói: “Canh còn nóng thì mau uống đi. Có người đang đợi gặp con sau bữa tối đấy.”

“Ai cơ?”

Ngô Nhĩ.

Ngô Nhĩ mang theo hợp đồng của bộ phim “Trấn nhỏ” đến, còn đặc biệt chờ cô ăn xong rồi mới bước vào phòng bệnh. Cô ấy ngồi trên ghế sô pha, đặt bản hợp đồng lên bàn trà, giấy trắng mực đen bị ánh hoàng hôn chiếu rọi.

“Từ Nhất Sanh đã đến gặp riêng tôi để thử vai. Thành thật mà nói, cô ấy diễn rất được. Tình trạng sức khỏe của cô hiện giờ không tốt lắm, với lại cũng sẽ tạm dừng hoạt động một thời gian. Từ Nhất Sanh nói rằng cô ấy đồng ý diễn không thù lao. Tôi vốn cũng rất do dự.” Ngô Nhĩ đưa ngón trỏ lên gãi trán, “Nhưng Phương Toàn đã cho tôi xem đoạn clip quay lại cảnh cô đọc lời thoại ở trên bờ biển, tôi cảm thấy… tôi vẫn muốn đợi cô.”

Long Thất vừa nghe vừa nghịch bút. Ngô Nhĩ nói tiếp: “Theo đúng quy trình thì tôi phải tìm chú Bình bàn bạc hợp đồng trước, nhưng chú ấy nói rằng cô có ý định rút khỏi làng giải trí, vì thế, tôi mới đến hỏi ý kiến cô.”

“Đúng là tôi có suy nghĩ này.” Cô đáp, “Tôi muốn học diễn xuất cho thật tử tế và học bù những tiết học đã vắng mặt.”

“Đúng là năm ngoái cô vẫn đóng phim suốt nhỉ. Hừm, nếu tôi chỉ quay vào hai ngày nghỉ cuối tuần và trong kỳ nghỉ đông, nghỉ hè của cô thì sao? Sẽ không làm ảnh hưởng đến thời gian lên lớp của cô.”

Cô co một bên đầu gối, nửa người thấm đẫm ánh chiều tà. Cô nói: “Nếu như vậy thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và nhân lực của chị. Mặc dù tôi rất thích bộ phim này, nhưng nếu phải khiến cả đoàn phim xoay quanh mình thì hơi quá.”

“Cô chỉ cần nói cô có đồng ý hay không thôi. Long Thất, đừng suy nghĩ đến mấy vấn đề đó nữa. Tôi quay bộ phim này vốn chỉ mong có thể quay cho thật tốt chứ không suy xét đến lợi nhuận. Bởi vậy, tôi phải chọn người mà tôi thật sự muốn chọn.”

Trong phòng thoáng im ắng.

“Để tôi suy nghĩ thêm đã.”

“Được, tôi chờ cô.” Ngô Nhĩ đồng ý.

Thứ mà cô tìm mọi cách để có được mấy tháng trước, bây giờ đã tự dâng đến miệng, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ. Lúc Ngô Nhĩ rời đi đã là 8 giờ tối, cô vẫn ngồi trên giường, gọi cho Cận Dịch Khẳng. Y tá đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh, bàn tay cắm kim truyền đang vẽ vòng tròn trên ga trải giường. Sau chừng ba giây im lặng, đầu dây bên kia vang lên thông báo thuê bao đã tắt máy. Đúng lúc này, Long Tử Nghi bước vào cửa, cô liền cúp điện thoại.

“Có muốn mẹ nói với y tá trưởng một tiếng không? Sau 8 giờ là không cho phép vào thăm nữa đâu đấy.” Bà đứng dựa vào tường, vừa gọt táo vừa nói.

...…

“Nếu mẹ không thể chăm sóc con trong lúc con trưởng thành thì ít nhất cũng đừng xát muối vào tim con, rồi cười nhạo con như thế.”

Cô không nhìn bà nữa mà vén chăn lên giường đi ngủ, còn chủ động tắt đèn trong phòng: “Tối nay mẹ không cần phải ở lại trông đâu, con sợ mẹ làm con tức chết mất. May mà con đã trưởng thành rồi, không còn thuộc quyền nuôi dưỡng của mẹ nữa.”

Long Tử Nghi vẫn đứng ở chỗ khuất bóng, cắn táo rôm rốp, chuẩn bị rời đi.

Cuối cùng, Long Thất lại gọi một tiếng: “Mẹ.”

“Gì?”

Trong phòng bệnh tối om om, Long Tử Nghi nương theo ánh sáng ngoài hành lang quay đầu lại, như thể đang chờ câu chế giễu tiếp theo của cô. Cô ngồi dựa vào đầu giường, thở chậm nói: “Hôm nay anh ấy không đến gặp con, cùng lắm là do gia đình ngăn cản. Mà, lý do gia đình anh ấy làm thế không phải là như mẹ nói đâu, nó không liên quan đến chuyện môn đăng hộ đối.”

“Ồ, vậy họ chê con không đủ xinh đẹp à?”

Cô lại hít vào một hơi.

“Ngu Bằng mang mầm bệnh HIV.”

Tiếng nhai táo rồm rộp bỗng dừng lại.

“Con không chắc là mình có tiếp xúc qua đường máu với hắn hay không. Cận Dịch Khẳng đánh Ngu Bằng như điên cũng là vì lý do này.”

Có y tá đẩy xe đi ngang qua hành lang.

Long Tử Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cái bóng đổ dài trên mặt đất.

Long Thất tựa đầu vào đầu giường, nhìn bà, nói tiếp: “Làm gì có gia đình nào cho phép con mình qua lại với người có khả năng bị nhiễm HIV-AIDS chứ. Nếu đổi lại là mẹ, mẹ có cho không?”

...…

...…

Sáng ngày hôm sau.

Khi rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, sau đó Long Thất bị Long Tử Nghi lay mấy cái cho tỉnh ngủ. Cô xoay người sang hướng khác thì lại bị bà kéo ngược trở lại, vạch mí mắt cô ra. Bấy giờ, cô mới chống tay, nhổm người dậy, che mắt hỏi: “Mẹ làm gì đấy!”

“Nào, con gái, mẹ đã tìm hiểu trên mạng rồi. Con nghe nhé.” Một chiếc laptop được đặt xuống bên cạnh gối đầu, tóc của Long Tử Nghi nửa buộc nửa xõa, dây buộc tóc sắp tuột ra đến nơi. Bà ngồi xổm bên cạnh giường, chỉ vào màn hình, nói: “Thằng ôn kia mang mầm bệnh HIV đúng không? Người mang mầm bệnh và bệnh nhân HIV-AIDS có sự khác biệt đấy nhé. Người mang mầm bệnh là người có virus bệnh trong cơ thể, nhưng chưa phát tác. Nói chung đều có một thời gian ủ bệnh. Thời gian ủ bệnh có dài, có ngắn, có người sống đến tuổi thọ bình thường cũng không bị phát bệnh, sống như những người bình thường khác. Sau đó, con xem nhé!” Chuột máy tính nhấn vào một trang phổ cập kiến thức khoa học khác, “Có ba con đường lây truyền bệnh AIDS, đó là từ mẹ sang con, theo đường máu và quan hệ tình dục. Được rồi, trường hợp của chúng ta là tiếp xúc qua đường máu, nhưng bản thân con cũng không chắc liệu mình có tiếp xúc qua đường máu với thằng khốn kia không, đúng không? Lúc đó, con cắn vào huyệt hổ khẩu của nó, nó đánh con khiến con chảy máu khoang miệng, đúng không? Con nhìn nhé…” Long Tử Nghi giơ mu bàn tay ra, “Lớp mô mỡ liên kết dưới da người có tính đàn hồi, không thể nào mà con vừa cắn một phát là bật máu ngay. Đây, tối qua mẹ đã thử rồi, vết cắn mới đầu sẽ tái xanh, sau đó sẽ bắt đầu rỉ máu. Do đó, con chưa chắc đã nuốt phải máu của nó, mà cho dù có vào miệng…”



“Mẹ thức cả đêm đấy à?” Long Thất ngắt lời Long Tử Nghi, còn nắm lấy cổ tay bà, “Mẹ tự cắn mình á?”

Thế nhưng mu bàn tay bà vẫn nhẵn mịn.

“Mẹ tự cắn mình làm cái gì, mẹ thử trên tay của Tử Mục.”

Cô thầm thở dài trong lòng. Long Tử Nghi tinh thần phơi phới, tiếp tục phổ cập kiến thức khoa học cho cô. Long Thất hỏi mấy giờ rồi, bà cũng chẳng để tâm. Cô bèn cầm điện thoại đặt ở dưới gối lên xem. Màn hình sáng lên, trong lúc xem giờ thì tin nhắn được gửi từ lúc 7 giờ sáng cũng đập thẳng vào mắt. Đồng tử của cô khẽ chuyển động, sau khi đọc xong, cô nhìn sang Long Tử Nghi: “Mẹ.”

"?"

“Tử Mục nói cô ấy bị chóng mặt.”

“Chóng mặt? Không phải đang ngủ ở trong khách sạn hay sao?”

“Có lẽ do hôm qua bị mẹ cắn đấy. Mẹ mau về xem thử đi.”

Long Tử Nghi bắt đầu mở miệng chê bai Lư Tử Mục, nhưng vẫn thu dọn laptop, rồi đi ra ngoài. Long Thất đợi bà đi rồi mới bước xuống giường, lấy quần áo từ trong tủ ra.

...…

Quả nhiên, câu “để hôm khác nói chuyện” của Liên Thược Tư không phải là buột miệng nói ra.

Địa điểm hẹn gặp là tại một quán trà kiểu Trung gần bệnh viện. Một gian phòng riêng biệt nằm trên lầu ba ngay sát cửa sổ, được vây quanh bởi những bức bình phong. Lúc nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng, Liên Thược Tư đã ở đó, tóc búi cao gọn gàng, mặc một cây vest trắng. Trên bàn đặt sẵn một chiếc laptop dùng để làm việc, túi xách Birkin được đặt trên chiếc ghế bên cạnh. Bà ấy đang nhìn vào màn hình máy tính, một tay đỡ trán, tay kia gác lên tay ghế bằng gỗ sưa, dường như đang xem xét một bản hợp đồng nào đó. Ngón trỏ đeo nhẫn ngọc lục bảo đang gõ nhẹ lên tay ghế, trông vừa cứng rắn vừa mềm mỏng. 

Trà trên bàn toả mùi thơm nghi ngút.

Đây chính là mẹ của Cận Dịch Khẳng, là “bác gái” mà Bạch Ngải Đình vẫn luôn lấy lòng.

Từ lúc nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của bà ấy, chứ không phải là do Cận Dịch Khẳng đích thân thông báo cho cô, cô đã biết mẹ cậu muốn nói chuyện gì, lại càng không trông mong gì việc có thể gặp được cậu ở đây. Ở chiếc bàn phía sau bức bình phong có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi. Họ đều mặc trang phục công sở, ngồi quay lưng, có vẻ như là thư ký đi theo. Liên Thược Tư ngẩng mặt nhìn cô, đồng thời đóng laptop lại, nở nụ cười. Khi bà ấy cười lên trông rất giống với Chung Sở Hồng và Lê Tư, rất có khí chất. Khi cô cất lời chào hỏi, chiếc laptop dưới tay bà ấy được đẩy sang bên trái.

“Cháu ngồi đi, Long Thất.”

Sau khi cô ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền châm trà.

Qua làn khói nghi ngút, Liên Thược Tư ngắm gương mặt cô chừng hai, ba giây, cho đến khi cô nhìn lại bà ấy thì bà ấy mới chậm rãi xoa nhẹ tai một cái, nói: “Cháu để lại khá nhiều đồ ở trong phòng con trai dì. Người giúp việc tuần nào cũng thu dọn được một, hai món. Dì rất thích hương nước hoa cháu dùng. Hình như cháu từng nhuộm tóc màu sáng nhỉ? Trong nhà vệ sinh có vài sợi tóc rơi trên bồn rửa mặt.”

“Cháu xin lỗi dì ạ.”

“Dì nói vậy chứ không có ý gì khác đâu. Vả lại, mỹ phẩm và túi xách cháu tặng cho dì, dì đều rất thích.” Nói đoạn, Liên Tư Thược đặt tay lên chiếc túi Hermes Birkin màu đen trắng ở ghế bên cạnh.

Long Thất nhìn sang, nhất thời không hiểu chuyện gì, song cũng không đáp lời. Khoảng hai giây sau, Liên Thược Tư cười: “Quả nhiên là cháu cũng không biết.”

“Biết gì ạ?”

Liên Thược Tư hơi ngả người ra sau ghế.

“Long Thất, có lẽ cháu không biết nhiều về dì, nhưng dì lại biết rất rõ về cháu. Mỗi lần con trai dì đến gặp dì đều mang theo những món quà dưới danh nghĩa của cháu, nào là túi xách, mỹ phẩm, rồi đồ trang sức. Chỉ tính riêng dòng túi Birkin thôi cháu đã tặng dì ba chiếc rồi, thản nhiên hối lộ dì - một người không hề có hứng thú gì với cháu một cách đâu ra đấy. Lúc Ngải Đình nói lời tổn thương cháu ở Anh, trong lòng dì còn thấy xót cháu đấy, nên dì đã đưa con bé sang Pháp.”

...…

Cận Dịch Khẳng đúng là tuổi còn trẻ mà đã cáo già.

Đầu óc cậu linh hoạt đến mức thần không biết quỷ không hay đã đành, vậy mà lại không chịu mớm lời cho cô trước. Lời nói dối thiện chí bị vạch trần ngay tại chỗ, Long Thất gõ vài cái lên đầu gối, nhìn thấy một hộp thuốc lá nữ được đặt bên cạnh laptop, bèn nói: “Hộp thuốc lá này là do cháu tặng ạ, cháu nghe anh ấy nói dì cũng hút…”

Nhưng chưa nói hết câu thì cô đã tự cảm thấy vớ vẩn. Liên Thược Tư chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Cháu là con lai à?”

“Bố cháu là người Đức, nhưng cháu chưa gặp ông ấy bao giờ.”

Bà ấy lại gõ ngón tay lên mặt bàn: “Dì đã xem danh thiếp của mẹ cháu, giám đốc cấp cao của công ty liên doanh nước ngoài. Một người mẹ đơn thân vừa có thể nuôi nấng cháu vừa có thể phát triển sự nghiệp thế này, thật sự rất giỏi giang. Mẹ cháu chắc hẳn đã phải đánh đổi rất nhiều để cho cháu có một môi trường giáo dục tốt. Cháu có anh chị em gì không?”

“Cháu có hai em trai sinh đôi, đang học tiểu học ạ.”

“Dì cũng có một cậu con trai nữa đang học cấp hai. Chắc cháu đã gặp thằng bé rồi.”

“Vâng, cháu gặp rồi ạ.”

“Dì còn có một cô con gái. Nghe nói món quà đầy tháng của Thiếu Hạo tặng cho con bé là do cháu chọn?”

“Cô con gái” mà Liên Thược Tư nhắc đến chắc hẳn là con gái của Yên Văn Tinh. Long Thất gật đầu, không trả lời câu hỏi của bà ấy. Khi bà ấy định hỏi câu tiếp theo thì cô gọi: “Thưa dì.”

“?”

“Mẹ cháu tuy giỏi giang nhưng mợ cháu mới là người nuôi lớn cháu. Mợ cháu là công nhân một ngày làm ba ca ở nhà máy sản xuất nhựa. Cháu không có môi trường giáo dục tốt, cũng chưa từng học nhạc cụ gì, cũng không theo học lớp phát triển kỹ năng hay lớp năng khiếu nào cả. Trình độ của cháu có khi còn thua cả cậu con trai đang học cấp hai của dì đấy ạ. Nhờ có Cận Dịch Khẳng mỗi ngày kèm cặp, cộng thêm điểm năng khiếu nghệ thuật, cháu mới vớt vát được một vé vào đại học. Hồi cấp Ba, nếu không gặp được con trai dì thì trình độ học vấn của cháu có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đó thôi. Cháu có quen với người đáng nhẽ ra là con dâu của dì, biết rất rõ ạ. Nếu dì nghe từ chỗ cô ấy thì có thể chỉ biết đến một phiên bản hoàn toàn khác với cháu. Cháu cũng thừa nhận bản thân mình không có tài cán gì, càng chẳng dính dáng gì đến hai từ “tốt đẹp”, đơn giản mà nói thì cháu không thể so bì với Cận Dịch Khẳng. Hiện tại còn dính thêm chuyện của Ngu Bằng nữa, cháu biết dì muốn nói gì. Dì cứ nói đi ạ.”

Cô nói liền một mạch.

Nghe xong, Liên Thược Tư vẫn chậm rãi gõ ngón trỏ đeo nhẫn ngọc lên mặt bàn.

“Còn có một việc…” Long Thất bổ sung, “Cháu định không kiện Ngu Bằng nữa, sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Cận Dịch Khẳng đánh hắn trọng thương, nếu thật sự đưa ra tòa thì mức án cũng không nhẹ, cho dù dì và bác trai có thể tìm cách giúp anh ấy thoát thân an toàn thì anh ấy cũng không thể xuất ngoại một thời gian. Như vậy, việc học hành của anh ấy ở nước ngoài sẽ bị gián đoạn, sẽ uổng phí hết. Cháu hiểu rất rõ những chuyện này, vì vậy dì muốn cháu làm gì, cháu cũng sẽ phối hợp. Cháu chỉ muốn hỏi một điều, đó là cháu còn có thể gặp anh ấy nữa không ạ?”

...…

“Nhà họ Ngu không muốn xảy ra kiện tụng, cũng không muốn trả tiền bồi thường. Kiểu tranh thủ kiếm lợi thế này, dù cho cháu có muốn chuyện lớn hóa nhỏ thì dì cũng cảm thấy thiệt thòi cho cháu. Bản báo cáo thương tích của thằng bé kia đã có rồi, cậu ta bị thương nặng và mang mầm bệnh HIV. Xem ra, cho dù có muốn kiện cậu ta thì nhà đó cũng sẽ tìm cách để cho con trai mình nằm viện suốt phần đời còn lại. Việc khởi tố quả thực là vô nghĩa. Bởi vậy, dì định cố hết sức để dành lại tiền bồi thường cho cháu. Cháu đừng lo, mọi chuyện cứ để dì ra mặt giải quyết. 50 triệu tiền bồi thường, dì sẽ không để nhà họ thiếu cháu một đồng nào cả.” Nói đến đây, Liên Thược Tư dừng một lát, rồi mới nói tiếp, “Cảm ơn cháu đã chủ động nhượng bộ vì con trai dì, cũng cảm ơn cháu vì đã chủ động báo tin mình có thể bị lây nhiễm. Đây là điều cực kỳ hiếm có.”

“Vậy cháu… còn có thể gặp anh ấy nữa không ạ?” Cô hỏi.

“Không thể. Nó đã ở bên Anh rồi.”

Bà ấy trả lời rất dứt khoát, thẳng thắn đến độ khiến Long Thất phải ngây ra: “Dạ?”

Điện thoại trong túi Birkin đổ chuông.

Liên Tư Thược lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ đeo tay, rồi cười nhẹ một cái: “Vừa đúng lúc, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Những lời tiếp theo, dì muốn cả hai đứa cùng nghe.”

Là tiếng chuông của cuộc gọi FaceTime. 

Liên Thược Tư bắt máy, rồi để điện thoại lên vách kính bên cạnh. Khung cảnh nhanh chóng hiện ra, bên Anh lúc này đã là 3 giờ sáng, ánh đèn vàng trong phòng ngủ chiếu lên khuôn mặt mới tỉnh ngủ của Cận Dịch Khẳng. Cậu đang ngồi trên ghế sô pha, vừa xoa mặt vừa thở dài với vẻ hờn dỗi của thanh niên mới lớn. Cậu thậm chí còn không nhìn thẳng vào camera, chỉ hỏi: “Mẹ làm thế nào mà khiến con ngủ say như chết rồi tống con sang Anh thế hả mẹ?”

“Chỉ tiêm cho con một liều thuốc an thần thôi.”

Cậu gật đầu, vẫn sưng mặt quay sang một bên.

Sau đó, cậu duỗi tay ra, điện thoại lập tức rung lên, màn hình lia đến một góc khác trong phòng, có hai ông chú to con đang ngồi uống bia nhấm lạc ở cạnh bàn trà. Cận Dịch Khẳng lại hỏi: “Thế mẹ bố trí hai người đàn ông này ở trong phòng con là có ý gì?”

“Là để cho con nghe hết những lời mẹ muốn nói sau đây với con và Long Thất.”

Màn hình rất nhanh đã trở lại như cũ: “Mẹ gặp cô ấy?”

Lúc nhìn thẳng vào màn hình, cuối cùng cậu cũng trông thấy cô đang ngồi ở một bên. Cận Dịch Khẳng suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra lời gì đó, nhưng đã ngay lập tức kiềm chế lại được. Cậu nghiêng đầu tỏ vẻ hoàn toàn “thán phục” mẹ mình, rồi gật đầu, ngả người ra sau: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”

“Mẹ chỉ hỏi con vài câu.” Liên Thược Tư thổi tách trà trước mặt, hỏi, “Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?”

Khi Long Thất còn đang đếm đầu ngón tay để tính thời gian thì Cận Dịch Khẳng đã có câu trả lời: “Ba năm.”

“Con đã từng thích cô gái nào trước con bé chưa?”

“Chưa ạ.”

“Vậy sau con bé thì sao?”

“Không có.”

“Năm, sáu năm tới thì sao?”

“Không thể nào.”

“Vậy đến khi con 30, 40 tuổi thì sao?” 

“Càng không thể nào.”

“Nếu Long Thất kết hôn với người khác thì sao?” Liên Thược Tư đặt tách trà xuống bàn.

“Vậy cô ấy sẽ ly hôn. Đối tượng kết hôn tiếp theo của cô ấy sẽ là con. Nếu tên của cô ấy không nằm trên sổ hộ khẩu của con thì cô ấy kết hôn lần nào con sẽ phá lần ấy.” Cậu đáp với vẻ chắc nịch, giống như đang hỏi nhanh đáp gọn vậy, cũng chẳng có chút đạo đức nào, cô chỉ nghe thôi mà đã vừa giận vừa phấn khích. 

Liên Thược Tư vừa nghe vừa vuốt dọc tách trà, một lát sau mới thu ngón tay lại.

“Mẹ sẽ cho hai đứa kết hôn.”

"?"



Lần này, Long Thất lại bị doạ cho sững người.

Còn Cận Dịch Khẳng vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, cậu như thể đã biết tỏng chiêu trò của mẹ mình, ánh mắt sắc bén, im lặng chờ câu nói tiếp theo của bà ấy. Quả nhiên Liên Thược Tư nói: “Nhưng trong vòng nửa năm tới, hai đứa không được gặp nhau. Con cứ yên phận ở Anh học hành đi, trong vòng sáu tháng tới tuyệt đối không được về nước. Long Thất cũng vậy, cháu không được gặp nó cho đến khi dì lấy được kết quả xét nghiệm HIV của cháu.” 

“Tại sao lại là nửa năm?”

“Thời kỳ “cửa sổ” để xét nghiệm ra virus HIV là sáu tuần, nhưng cũng có trường hợp lên đến sáu tháng. Hai đứa có thể tiếp tục giữ liên lạc, miễn là không được gặp nhau. Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần kết quả xét nghiệm của Long Thất là âm tính, mẹ sẽ lập tức đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa. Còn nếu kết quả là dương tính, vậy có nghĩa là bị nhiễm…” Khi Liên Thược Tư nói đến đây, Long Thất nhìn bà ấy, bà ấy cũng nhìn cô, “Mẹ nghĩ, cho dù mẹ không nói thì Long Thất cũng sẽ không để con tơ tưởng đến con bé nữa.”

Cận Dịch Khẳng đang định mở miệng nói thì Liên Thược Tư đã gập ngón trỏ gõ lên mặt bàn, nghiêm giọng: “Mẹ yên tâm về Long Thất, nhưng Cận Dịch Khẳng, mẹ không yên tâm về con. Trong khoảng thời gian này, nếu con dám giấu diếm mẹ trở về nước như mấy lần trước thì mẹ sẽ thu xếp cho Long Thất đến một nơi mà con mãi mãi không thể tìm thấy! Giao kèo nửa năm cũng sẽ mất hiệu lực!”

Hạ tối hậu thư rồi.

Long Thất dựa người vào ghế.

“Cháu đồng ý không?” Liên Thược Tư nhướng mày, hỏi cô.

“Mẹ, mẹ con mình nói chuyện riêng cái đã.” Cận Dịch Khẳng nén giọng nói chen vào.

“Hôm nay mẹ đến đây chính là để ấn định chuyện này. Lát nữa mẹ còn phải giải quyết một đống chuyện nát bét của bố con.”

Liên Thược Tư trả lời cậu, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn Long Thất.

“Con cam đoan với mẹ là bọn con sẽ không có hành vi thân mật, nhưng con phải ở bên cạnh bầu bạn với cô ấy. Mẹ à, con nhất định phải ở bên cạnh cô ấy trong khoảng thời gian này.” Cậu chống ngón tay lên mặt bàn, không nghe lời khuyên bảo của Liên Thược Tư mà nói tiếp.

Long Thất thở gấp, lồng ngực phập phồng.

Lúc này, Liên Thược Tư đột nhiên úp điện thoại xuống.

Loa cũng bị che mất, tầm nhìn và giọng nói của Cận Dịch Khẳng đều bị cản lại. Sau đó, Liên Tư Thược tháo mái tóc được búi gọn sau gáy ra, ném chiếc kẹp tóc lên bàn. Bấy giờ, khí thế mạnh mẽ thoáng cái đã biến mất, giống như một người phụ nữ luôn độc lập kiên cường bấy lâu nay cuối cùng cũng để lộ ra sự mệt mỏi vô cùng tận. Bà ấy thở dài nặng nề: “Dì bây giờ thật sự rất mệt mỏi, già trẻ lớn bé trong cái nhà này không có người nào khiến dì bớt lo. Bản thân cháu cũng không biết mình có bị nhiễm hay không, đúng không? Cháu và con trai dì gặp nhau thì liệu hai đứa có thể đảm bảo tránh được mọi nguy cơ lây nhiễm hay không? Long Thất, đổi lại là cháu thì cháu có yên tâm không? Cận Dịch Khẳng là đứa con dì dứt ruột đẻ ra, dì nuôi nó hai mươi năm nay cũng không kiểm soát được suy nghĩ và hành vi của nó, nhưng chí ít dì muốn đảm bảo cho sức khoẻ của nó.”

...…

“Chỉ nửa năm, có được không?”

...…

Giống như đang giãi bày nỗi lòng, lại giống như đang khẩn cầu.

Hô hấp của Long Thất khẽ run lên, cô không nói gì, cũng không gật đầu. Song, Liên Thược Tư như thể đã nhìn ra được điều gì đó từ trong mắt cô, bà ấy dựng lại chiếc điện thoại. Cận Dịch Khẳng lập tức nói: “Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”

“Nếu Long Thất đồng ý thì con cũng sẽ nghe lời, đúng không?”

Cậu vẫn hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì với cô ấy thế?”

Liên Thược Tư nhìn Long Thất bằng ánh mắt tha thiết.

“Đề nghị của dì được ạ.” Cuối cùng cô đáp, “Cháu…”

Bíp.

Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra hai từ “đồng ý” thì điện thoại trong túi áo bỗng reo lên.

Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến của Long Tử Nghi. Long Thất còn chưa quyết định có nên trả lời hay không thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Tiếng bước chân dồn dập nện cồm cộp xuống sàn nhà, như thể đang chuẩn bị đi đánh trận. Nó không chỉ cắt ngang lời nói dang dở của cô mà còn cắt ngang ánh mắt chăm chú mà nóng rực của Liên Thược Tư. Khoảnh khắc cô quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, cô liền trông thấy Long Tử Nghi đang cầm điện thoại và túi xách hùng hổ xông vào, cô chỉ biết bật thốt một tiếng “toi rồi” ở trong lòng, sau đó ngồi ngớ ra. 

Hai nhân viên phục vụ cũng không ngăn nổi bà. Bà vừa đến đã đảo khách thành chủ, đặt phịch túi xách lên bàn, rồi kéo ghế ra ngồi.

“Được cái gì mà được?” Sau đó, bà gác khuỷu tay lên tay ghế, ngồi bắt chéo chân, đối đầu trực diện, “Cái gì mà được chứ? Đang giao dịch cái gì vậy? Không biết nhà họ Long ai làm chủ hả?”

Thôi xong.

Khí thế của Long Tử Nghi cực kỳ mạnh mẽ.

Liên Thược Tư vừa quan sát bà vừa đặt khuỷu tay lên thành ghế, tư thế ung dung vững vàng. Hai trợ lý ngồi sau bức bình phong lập tức đứng dậy. 

Dù ở cách xa hơn 90.000 kilomet, Cận Dịch Khẳng lại là người có phản ứng nhanh nhất, cậu gọi một tiếng “dì ạ” vào trong màn hình, thân thiết như thể là con trai ruột. Lúc Liên Thược Tư định mở miệng nói chuyện, Long Tử Nghi lại càng nóng nảy, bà vứt điện thoại lên bàn, “cạch” một tiếng rất vang. Ngay cả vai của Long Thất cũng run lên.

“Con gái tôi, khuôn mặt này, vóc dáng này, đã thế từ nhỏ đã biết kiếm tiền, cũng phải lên cấp Ba quen biết với con trai chị rồi mới bắt đầu biết yêu. Tình đầu mộng mơ nên mới cảm thấy con trai chị là tốt nhé! Thử quen biết muộn hơn năm, sáu năm nữa xem, đến lúc đó con gái tôi đã công thành danh toại rồi, con trai nhà chị có muốn theo đuổi cũng không có cửa đâu nhé, chị hiểu chưa? Con gái tôi luôn dựa vào chính mình, rèn kỹ năng sống tự lập từ tấm bé. Còn con trai chị có thể làm được cái gì nào?”

Cận Dịch Khẳng định nói về một đống thành tích học tập và một công ty chỉ mới đầu tư nửa năm đã có lợi nhuận của mình, song lại hoàn toàn không dám ngắt lời Long Tử Nghi. Bà lại đập tay thật mạnh xuống bàn: “Bây giờ con gái tôi vì tình yêu đích thực, cái gì cũng không màng nữa, rõ ràng là đang chiếm lý rành rành ra đấy giờ lại nói không kiện nữa là không kiện nữa. Chờ hai, ba năm nữa nó sáng mắt ra rồi, biết mình muốn cái gì rồi thì không cần gia đình chị phải nói nửa câu, được chưa? Chỉ sợ con trai chị cứ quấn chặt lấy con gái tôi không buông ấy chứ! Thế cho nên, đừng có lén lút bắt nạt con gái tôi. Chúng ta giờ cứ đặt nhau ngang hàng rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, chị đang muốn làm giao dịch với con bé, đúng không?”

Liên Thược Tư hơi nghiêng đầu: “Vâng. Chị là mẹ của Long Thất nhỉ?”

“Được, vậy chúng ta tiến hành đi.” Long Tử Nghi hoàn toàn không bận tâm đến phép lịch sự, mà đi thẳng vào vấn đề, “Con gái tôi từng mang thai một đứa con của con trai chị. Hiện tại, nó tuy không phải ngôi sao hạng nhất nhưng cũng tính là diễn viên nổi tiếng. Mặc dù chưa sinh ra cháu nội của chị, song “một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Vậy chị ra giá cho “cái bụng” này đi, nào, trước hết là phí tổn thất tinh thần, rồi chúng ta từ từ bàn tiếp.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

“Là hai đứa ạ.”Cận Dịch Khẳng bổ sung.

Long Tử Nghi phản ứng rất mạnh, lập tức nghiêng đầu nhìn cậu. Liên Thược Tư cũng nhìn vào màn hình. Cận Dịch Khẳng nhìn thẳng vào camera, nói: “Thế cho nên, con sẽ không cưới ai khác ngoài cô ấy.”

“Hai đứa?”

Khi Long Tử Nghi quay đầu nhìn và chuẩn bị nổi cơn tam bành thì Long Thất đã lập tức chuyển chủ đề: “Làm sao mẹ tìm được con?”

Liên Thược Tư có vẻ hơi nhức đầu, tuy trên mặt không để lộ cảm xúc gì nhưng gân xanh trên trán cũng đã nổi lên. Bà ấy nhìn thẳng vào Cận Dịch Khẳng trong màn hình điện thoại, tay phải buông thõng trên tay ghế, ngón cái và ngón giữa khẽ xoa vào nhau, không nói tiếng nào.

Long Tử Nghi nén giận, đáp: “Chưa từng dùng tính năng “tìm kiếm iPhone" đi bắt gian bao giờ à?”

Lại là cái tính năng này.

Long Thất chưa từng dùng tính năng này để đi bắt gian, nhưng từng bị Cận Dịch Khẳng “bắt gian” bằng tính năng này. Mà bây giờ, ngay cả Long Tử Nghi cũng biết mật khẩu iCloud của cô. Điên thật. Lúc cô chuẩn bị nổi đóa lên thì Liên Thược Tư cuối cùng cũng hoà hoãn lại: “Chị à, mẹ của Long Thất này. Có lẽ chị đã hiểu nhầm cái gì rồi. Chuyện tôi đang bàn với Long Thất không phải là tôi sẽ cho con bé bao nhiêu tiền để cháu nó rời xa con trai tôi. Tuy chị chưa nói, nhưng thông qua cảm xúc của chị, tôi có thể cảm nhận được chị đang hiểu lầm như vậy. Thật ra, tôi đang bàn với con bé về chuyện kết hôn.”

“Kết hôn?” Long Tử Nghi không phải là người dễ bị lừa, “Với điều kiện gì?”

“Kiểm tra HIV-AIDS.” Liên Thược Tư cũng nói thẳng, “Hai đứa không được phép gặp nhau trong vòng nửa năm.”

“Việc con trai chị phải chịu trách nhiệm với con gái tôi là điều chắc chắn, nhưng con gái tôi lại không phải là không thể lấy ai khác ngoài con trai chị. Chị nói kết hôn thì phải kết hôn sao? Chuyện này chỉ cần nói là được à?”

“Vậy bây giờ chúng ta ấn định thời gian và sính lễ luôn, chỉ cần kết quả xét nghiệm của Long Thất không có vấn đề gì, hơn nữa con bé cũng đồng ý thì mọi chuyện sẽ lập tức tiến hành theo đúng quy cách.”

Liên Thược Tư là người rất đàng hoàng.

Long Tử Nghi chuyển chủ đề: “Khỏi cần, tôi chỉ cần chị để tôi giữ một thứ trong vòng nửa năm thôi.”

“Chị cứ nói.”

“Sổ hộ khẩu của con trai chị.”

...…

Chiêu này của Long Tử Nghi rất cao tay.

Tác phong của người đàn bà chanh chua khi nãy thoáng cái đã đổi thành khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh ngồi trên ghế. Bà nói tiếp: “Phải như thế thì mới đáng tin cậy và công bằng.”

Điều kiện này cũng có phần cám dỗ đối với Cận Dịch Khẳng. Cậu đổi tư thế ngồi trên ghế sô pha, mắt đảo tròn, rõ ràng là đang bắt đầu tính toán thứ gì đó trong đầu. Liên Thược Tư im lặng năm, sáu giây, rồi đáp: “Được.” Sau đó nói thêm: “Nhưng tôi phải nghe Long Thất bày tỏ thái độ cái đã.”

...…

“Con đồng ý.”

Trước khi cô kịp mở miệng, Cận Dịch Khẳng như thể đã cân nhắc xong toàn bộ mặt lợi và mặt hại, tự đưa ra quyết định trước. 

Cô nhìn sang.

Nét mặt Liên Thược Tư đã dịu bớt, bà ấy vẫy tay một cái, hai trợ lý đi ra từ sau bức bình phong, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Con người bà có tính mục đích cao, nên ngay sau khi nhận được câu trả lời chắc chằn liền chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, còn thoáng nhìn qua Long Tử Nghi với vẻ sâu xa: “Được, vậy trong nửa năm tới, tôi cũng dành thời gian ra để tập làm quen dần, chị thông gia tương lai ạ.”

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Cận Dịch Khẳng lên tiếng: “Con còn có điều muốn nói.”

Cậu chống khủy tay lên đầu gối, nhìn cô qua màn hình, nói: “Long Thất.”

...…

“Trong nửa năm tới, anh không cần biết em gặp phải trắc trở gì, cũng không quan tâm em suy nghĩ như thế nào, kết quả cuối cùng dù là âm tính hay là dương tính thì anh cũng chỉ có một yêu cầu đối với em.” Cậu dùng một ánh mắt mãnh liệt nhìn thẳng vào mắt cô, “Dù có thế nào thì em cũng đừng bỏ rơi anh nhé.”

...

- -----oOo------
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc