“Tướng công, tướng công a, ngươi dẫn ta đi Giang Nam chơi đi. Trước đây ta chưa từng đi qua, ngươi dẫn ta đi đi nha!” hôm nay lại là một ngày phiền não, Cuồng Nguyệt nơi nơi lẫn trốn Diệp Thư Đồng, lại luôn rất dễ dàng bị nàng tìm được. Cũng không biết Tử Uyển đang làm cái gì, lại dễ dàng nhường nàng cho người khác như vậy! Nhớ tới liền muốn nôn a!
“Tướng công, đừng trốn, ta cũng đã thấy cái mông của ngươi!” Cuồng Nguyệt trốn ở dưới giường, mặt quay đi. Liều mạng thuyết phục bản thân, nàng không nhìn thấy ta! Nàng không nhìn thấy ta!
Kết quả Diệp Thư Đồng cố sức lôi kéo, phần gáy đáng thương của Cuồng Nguyệt đụng phải chân giường, nhất thời kêu to: “A, đau quá a! Ác phụ ngươi, đừng quấn lấy ta nữa!” Cuồng Nguyệt ghét bỏ trừng mắt nhìn Diệp Thư Đồng.
Diệp Thư Đồng giả ngu nhẹ nhàng xoa gáy của nàng “đau lòng” nói: “Tướng công, thê tử không cố ý, ngươi đừng ghét ta! Ta có chỗ nào không tốt, ta sẽ sửa.” lúc nói dĩ nhiên cũng rất đáng thương mà nghẹn ngào.
Lâm Tử Uyển đi vào liền thấy Cuồng Nguyệt tức giận trừng mắt Diệp Thư Đồng, mà Diệp Thư Đồng thì đang đáng thương khóc thút thít. Mấy ngày nay, nàng nhìn Diệp Thư Đồng điên cuồng đuổi sau lưng Cuồng Nguyệt, dường như mang theo ý đồ trả thù. Nghĩ thầm Cuồng Nguyệt cũng nên được giáo huấn một chút, vừa nhìn người ta xinh đẹp thì liền dính lấy, kết quả dính đến một nữ nhân bạo lực xem có chết hay không. Mà Diệp Thư Đồng nɠɵạı trừ thích trêu cợt Cuồng Nguyệt ra thì kỳ thực tâm địa cũng rất đơn thuần, nói đúng ra là một ŧıểυ muội muội khả ái.
Nhìn thấy Diệp Thư Đồng bị Cuồng Nguyệt khi dễ, Lâm Tử Uyển không tự chủ được ra mặt cho nàng nói: “Ngươi làm gì mà trừng mắt Thư Đồng? Tốt xấu nàng cũng là thê tử của ngươi, ngươi làm trượng phu tại sao không biết yêu thương thê tử của mình.”
“Tử Uyển, nàng đừng nói lung tung, ta cùng nàng một chút quan hệ cũng không có. Hu hu, ta biết sai rồi, Tử Uyển, sau này ta cũng không dám làm bậy nữa!” Cuồng Nguyệt biết vậy chẳng làm a, níu kéo tay áo của Tử Uyển, chỉ kém không có khóc thôi!
“Tướng công, ngươi thật vô tình, tốt xấu gì người ta cũng theo ngươi nhiều ngày như vậy, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ, sao ngươi có thể nói chúng ta không có quan hệ gì chứ?” Nước mắt của Diệp Thư Đồng lã chã rơi xuống, tựa trên vai Lâm Tử Uyển ai oán mà nhìn Cuồng Nguyệt.
Sao lời này quen thuộc như vậy? Ách, thì ra là trước đây nàng nói với Đỗ Tư Nhiên. Báo ứng a, bây giờ gặp phải một người còn vô lại hơn mình, Cuồng Nguyệt rốt cuộc thất bại! Nàng khoát khoát tay, chịu thua nói: “Bà cô, ta sai rồi! Ta mười phần sai rồi! Sau này ta cũng không dám nữa! Ngươi tha cho ta đi! Để ta đưa ngươi về được không?” ngay cả ý muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ Cuồng Nguyệt cũng có, thế nhưng Diệp ŧıểυ thư không chịu buông tha nàng đơn giản như vậy: “Trừ phi ngươi dẫn ta đi Giang Nam chơi, bằng không, đời này ta sẽ dựa vào ngươi!” nàng cười đến cực kỳ gian xảo!
Cuồng Nguyệt nhìn bộ dáng cười duyên của nàng thì nhớ tới sư phụ của mình, rời khỏi lão hồ ly, rốt cuộc gặp phải ŧıểυ hồ ly. Nữ nhân kinh khủng, nàng tỉ mỉ nhìn, nói không chừng còn có thể thấy cặp sừng tà ác trên đầu Diệp ŧıểυ thư a?
̣ Bảo khiêu chiến Ma giáo!
Mấy tháng tìm kiếm, như trước không hề có tin tức.
Diêm Lăng mang thai ôm tâm trạng thấp thởm, nàng trút phần nóng nảy cùng phẫn nộ này lên người của Ma giáo. Theo như hạ nhân bẩm báo, Ma giáo đang tạm đóng quân ở vách núi phụ cận, cho nên nàng đưa ra thư khiêu chiến, quyết định vì Cuồng Nguyệt báo thù!
“Rốt cuộc ngươi ở nơi nào? Ngươi còn sống không?” Diêm Lăng nhìn ánh trăng thê lương buồn bã nói.
Ân Dụ Tranh nhận được thư khiêu chiến của Diêm Lăng, biết nàng muốn vì Cuồng Nguyệt báo thù. Nàng trầm mặc nhìn thư khiêu chiến, lẽ nào Diêm Lăng yêu dâm tặc? Nàng không phân rõ rốt cuộc mình kinh ngạc hay là phẫn nộ, chỉ biết trận đấu này không thể tránh. Nếu như Cuồng Nguyệt ở đây thì tốt rồi! Nàng sẽ biết tình cảm của mình đối với Cuồng Nguyệt rốt cuộc là gì!
Tin tức Thiên Hạ Bảo cùng Ma giáo khai xôn xao trên giang hồ! An Bích Vân nghe được tin tức này, biết e rằng Cuồng Nguyệt đã...Tuy rằng khổ sở, thế nhưng nàng không có cách nào. Lục Tâm Doanh khóc như thủy mạn kim sơn*, Đỗ Tư Nhiên thì lạnh lùng ngồi ở trong phòng của mình. Hiện tại các nàng cũng không có tâm tư đi an ủi đối phương!
*lũ lụt ngập tràn
Qua mấy ngày, An Bích Vân nhận được thư từ nhà gửi đến, muốn nàng trở lại thực hiện hôn ước. An Bích Vân tuyệt vọng chỉ có thể mang trái tim tan nát trở về, trước khi đi có nhắc Đỗ Tư Nhiên phải chiếu cố Lục Tâm Doanh thật tốt, bình an tiễn nàng ấy về Lục phủ ở Lạc Dương. Đỗ Tư Nhiên trịnh trọng đáp ứng, biết Cuồng Nguyệt mất, nàng cảm thấy nếu còn ở thôn này giống như chịu một loại áp lực khiến nàng không thở nổi, Vì vậy thu thập hành lý mang theo Lục Tâm Doanh trờ về Lạc Dương!