Đêm đến, Cuồng Nguyệt uống say vào phòng, thấy Diêm Lăng đã nằm ở trên giường, nàng lảo đảo lắc lư đi tới.
Diêm Lăng đang chuẩn bị ngủ, thấy tân hôn trượng phu say rượu trở về, nhịn không được nhíu mày một cái, trên mặt vết thương có vẻ càng dữ tợn! Cuồng Nguyệt trực tiếp cho nàng một nụ hôn nóng bỏng, hai tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức xoa nắn thân thể của Diêm Lăng, giống như đang trả thù sự lạnh lùng của nàng.
Diêm Lăng chịu đau nhức cũng không đẩy Cuồng Nguyệt ra, chẳng qua là lập tức tắt đi ngọn nến trên bàn. Lúc này Cuồng Nguyệt đâu còn quan tâm đến đèn đuốc gì nữa, thầm nghĩ phát tiết bất mãn trong lòng đối Diêm Lăng, nàng cũng không phản kháng một chút, muốn thỏa mãn ý định của mình sao? Ban ngày nàng không thèm quan tâm đến mình, ngay cả ăn bữa cơm cũng không thấy thân ảnh của nàng. Hơn nữa ngày hôm nay bị mỹ nhân kia làm nhục, tức giận trong lòng nàng không có chỗ phát tiết a!
“Nàng không biết phản kháng a? Ta làm cho nàng đau như vậy, nàng cũng sẽ không nói, sẽ không đánh ta sao? Mỗi ngày đều như một con rối để ta bài bố, nàng không mệt mỏi sao?” Trong bóng đêm, Cuồng Nguyệt tức giận rống lên, nàng tức giận Diêm Lăng lơ là mình.
Diêm Lăng như trước không nói lời nào, nàng chợt phát hiện từ lần đầu tiên gặp mặt, Diêm Lăng cũng chưa từng nói chuyện với nàng. Trong lòng càng tức giận, lực đa͙σ trên tay không ngừng tăng thêm. Diêm Lăng như cũ không có phản kháng, lòng của nàng lại bắt đầu không đành lòng. Buông tay vô lực ngã xuống giường, nàng cảm thấy hiện tại mình giống như một oán phụ oán giận trượng phu lạnh lùng, mà trên thực tế nàng mới là trượng phu của Diêm Lăng. Hu hu, Cuồng Nguyệt ta có phải làm quá nhiều chuyện xấu hay không?
Diêm Lăng kinh ngạc với động tác của nàng, cảm giác được nàng ngã vào bên cạnh mình, trong bóng tối truyền đến tiếng thở dài mệt mỏi, tâm tư lạnh lẽo chẳng biết vì sao dâng lên một tia rung động. Nàng không nhịn được vươn tay nắm lấy tay của Cuồng Nguyệt, đem nó đặt ở trên người mình, rốt cuộc im lặng thầm chấp nhận yêu cầu của Cuồng Nguyệt đối với mình.
Dục vọng vừa mới dập tắt của Cuồng Nguyệt lại bị nàng khơi mào, chỉ cần một động tác nắm tay cũng đủ để nàng mừng như điên. Nên biết đây là lần đầu tiên thê tử lạnh lùng chủ động thận mật với nàng nha! Ha ha!
̣t chiêu ngự thê!*
*Tuyệt chiêu quản lý thê tử
Cuồng Nguyệt suốt ngày không có việc gì làm, cả ngày nghĩ làm sao áp đảo tinh thần của Diêm Lăng.
Hôm nay Cuồng Nguyệt ở trù phòng bận rộn đầu đầy mồ hôi, chỉ vì đôn một chung canh làm dịu đi mệt mỏi, tuyệt thế đại bổ thang bổ sung tinh lực, bận rộn một buổi chiều, nàng âm thầm đắc ý đem canh đến cho thê tử lạnh lùng của nàng để hòa tan khối băng kia.
Bên trong thư phòng, Diêm Lăng mặt không thay đổi xử lý các loại công việc bên trong bên ngoài Thiên Hạ Bảo, làm việc giống như một cổ máy. Cuồng Nguyệt ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào, dẫn tới Diêm Lăng lạnh lùng trừng mắt. Nhìn thấy vị trượng phu vô lương tâm nhà mình, Diêm Lăng thu lại hàn khí, nhàn nhạt nhìn nàng đi về phía mình.
“Nương tử, nhìn nàng bận rộn một ngày đêm, ngày hôm nay vi phu đôn riêng cho nàng canh đại bổ để nàng bồi bổ thân thể, đến đây, nếm thử vị đa͙σ ra sao.” Cuồng Nguyệt giống như dâng vật quý để lên bàn sổ sách của Diêm Lăng. Mà Diêm Lăng nhìn chung canh kia không hề có ý muốn động thủ, Cuồng Nguyệt thấy thế, liền tự mình động thủ cầm muỗng múc đưa đến miệng của Diêm Lăng vừa cười nói “Nàng nếm thử một chút thôi nha, ta đôn đến ba canh giờ, rất bổ!”
Diêm Lăng lạnh lùng nhìn Cuồng Nguyệt, đáy lòng hoài nghi không chống cự nổi nụ cười ôn nhu của Cuồng Nguyệt. Vì vậy chậm rãi há miệng uống. Cuồng Nguyệt thấy khổ tâm không uổng phí, vui vẻ đến nổi chỉ kém nhảy lên!
Thấy dáng vẻ vô cùng vui mừng của Cuồng Nguyệt, khuôn mặt cứng ngắc của Diêm Lăng hiện lên nụ cười, trong lòng cảm thụ được ấm áp đang từng bước hòa tan khối băng trong cơ thể, đương nhiên Cuồng Nguyệt không thấy được, bởi vì đại bộ phận trên mặt của Diêm Lăng đều là vết thương, thấy không rõ lắm. Cuồng Nguyệt ân cần mà múc canh, từng chút từng chút mà đút cho Diêm Lăng, Diêm Lăng im lặng mà uống.
Uống xong canh, Cuồng Nguyệt rút ra khăn tay tùy thân lau miệng cho Diêm Lăng, thế nhưng hương khí trên khăn tay làm Diêm Lăng nhíu mày. Nàng cuối đầu nhìn khăn tay trên tay của Cuồng Nguyệt, thấy trên mặt thêu chữ Cuồng Nguyệt Cuồng Dã Môn, trong lòng lập tức dâng lên hoài nghi.
Nhìn Cuồng Nguyệt vui vẻ dọn dẹp chung canh chuẩn bị đi, Diêm Lăng lên tiếng “Phu quân, khăn tay trên tay ngươi có thể cho ta không?”
Đây là lần đầu tiên Diêm Lăng mở miệng nói chuyện với nàng, Cuồng Nguyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói “Đương nhiên có thể.” nói xong liền lấy khăn tay ra đưa cho Diêm Lăng.
Sau khi nhìn rõ mấy chữ, đôi mắt sáng của Diêm Lăng liền buồn bã, Cuồng Nguyệt, Tuyền Nguyệt, thì ra là thế! Bất quá Cuồng Dã Môn đã xuống dốc mấy chục năm, cho dù nàng là người của Cuồng Dã Môn cũng không sao, nếu đã thành phu thê, nàng cũng không muốn cùng Cuồng Nguyệt trở mặt thành thù, chỉ cần hắn* không phản bội nàng là tốt rồi! Cất khăn tay đi, nàng hoàn hồn tiếp tục xử lý công vụ.