Cuồng Nguyệt cải trang, ngựa không ngừng vó chạy đi, rốt cuộc tìm được Thiên Hạ Bảo.
Diêm Bá nghe nói bên ngoài có một ŧıểυ tử muốn cưới nữ nhi bảo bối của mình liền đi ra tiếp kiến. Thấy Cuồng Nguyệt mi thanh mục tú, thầm nghĩ: Người này có thể bảo hộ con ta không đây?
“Diêm bảo chủ, tại hạ đến cầu thân.” Cuồng Nguyệt vội vã giải nghĩa mục đích đến đây, bất quá nghe thiên hạ đồn rằng thiên kim của bảo chủ là Vô Diệm*, mình nên nói lý do gì muốn cưới nàng đây? Tùy tiện đưa đại một lý do là được rồi!
*Chung Vô Diệm
“Ngươi là ai? Có tư cách gì cưới nữ nhi của ta?” Diêm Bá ngồi trên ghế da hổ của mình, uy nghiêm hỏi.
“Tại hạ Tuyền Nguyệt, vô danh ŧıểυ tốt, trong nhà không có tài sản gì. Thế nhưng ta nghĩ tâm ý muốn cưới Diêm ŧıểυ thư là quan trọng nhất, cho nên hôm nay ta mang theo chân tình đến gặp bảo chủ để cầu hôn, hy vọng bảo chủ có thể đem Diêm ŧıểυ thư gả cho tại hạ.” Cuồng Nguyệt một mực cung kính nói.
Diêm Bá thấy vẻ mặt nàng chân thành, nghĩ thầm nữ nhi cũng đã hai mươi hai, nếu không gả cũng sắp thành lão bà cô, hơn nữa còn rước lấy thiên hạ chê cười, không bằng cho ŧıểυ tử này một cơ hội đi, nói không chừng còn có thể chiêu được một con rể hữu dụng.
“Muốn lấy nữ nhi của ta cũng có thể, thế nhưng ngươi phải vượt qua tam quan.” Diêm Bá cười nói.
“Tam quan? Tại hạ có thể hỏi tam quan ra sao không?” Cuồng Nguyệt đè xuống nghi ngờ, ung dung hỏi. Trong lòng âm thầm kêu khổ, sẽ không kêu ta trảm lục tướng đi?
==============================
̣i mỹ nhân nha hoàn!
“Ngươi đi theo ta sẽ biết.” Diêm Bá cười nói.
“Nga.” Cuồng Nguyệt ngoan ngoãn theo Diêm Bá đến một đình viện, nghe Diêm Bá nói “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở chỗ này.”
“Dạ, tam quan?” Cuồng Nguyệt tận lực để cho biểu hiện của mình không phải rất nôn nóng, bất quá chuyện này liên quan đến mạng nhỏ, cho nên vẫn không nhịn được mà hỏi một chút.
“Người trẻ tuổi không nên gấp như vậy, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi về tam quan.” Diêm Bá cười trêu nói.
Cuồng Nguyệt bất đắc dĩ ở Thiên Hạ Bảo, chờ tam quan của bảo chủ, thế nhưng cũng đã qua ba ngày, hắn còn chưa đến tìm mình, không phải là đùa giỡn ta đi?
Cuồng Nguyệt buồn bực đi ra ngoài giải sầu, lại thấy có một vị đại mỹ nhân trong đình viện, oa, tuyệt sắc dung nhan sợ rằng ngay cả Tư Nhiên cũng phải nhượng bộ ba phần, bất quá đáng tiếc chính là đại mỹ nhân đang cầm cái chổi quét rác, Cuồng Nguyệt đau lòng muốn chết, loại việc này tại sao có thể để mỹ nhân làm chứ? Nàng liền vội vàng đi đến cười hì hì chào hỏi mỹ nhân.
“Cô nương, xin chào. Tại hạ Tuyền Nguyệt, xin hỏi cô nương biết bảo chủ ở đâu không?” Cuồng Nguyệt nhân cơ hội đến gần, mắt tận lực bảo trì lễ độ, bất quá vẫn là không nhịn được mà nhìn mỹ nhân vài lần.
Mỹ nhân thẹn thùng liếc Cuồng Nguyệt, mặt đỏ hồng mà nói “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét rác.” Cuồng Nguyệt bị sự thẹn thùng của nàng mê hoặc đến ngạt thở, trong lòng khẽ động nói “Cô nương, để tại hạ giúp ngươi quét đi. Dù sao ta cũng nhàn rỗi vô sự, ngươi để ta làm giết thời gian cũng tốt.” nói liền đoạt lấy cái chổi trong tay mỹ nhân, trong lòng kinh hoảng, tay của nàng thật là mềm a, tại sao có thể lãng phí như vậy đây? Chờ sau khi ta thành con rể của bảo chủ sẽ thu mỹ nhân này, hắc hắc!
Nàng vừa nghĩ lướt qua, vừa nở nụ cười. Mỹ nhân kia bất đắc dĩ nhìn công việc của mình bị giành lấy, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.