Ngày hôm sau, Cuồng Nguyệt giống như biến thành người khác mà nhiệt tình chiếu cố ẩm thực và cuộc sống thường ngày của Đỗ Tư Nhiên. ŧıểυ nha hoàn cực kỳ bất mãn, bởi vì nàng cảm thấy công việc của mình sắp bị cái tên da mặt dày này đoạt đi. Đáng giận chính là ŧıểυ thư vậy mà cũng không ngăn cản.
Đỗ Tư Nhiên lặng lẽ ăn bữa tối Cuồng Nguyệt vì nàng chuẩn bị, đối với sự ân cần của nàng hôm nay cũng nhìn ở trong mắt, bất quá trong lòng lại biết người này tuyệt đối không phải thật tâm.
Cuồng Nguyệt cười hì hì nhìn Đỗ Tư Nhiên ăn thức ăn do nàng tự tay làm, trong lòng kỳ lạ mà cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn, loại cảm giác kỳ lạ này trước kia chưa từng có. Bất quá rất hiển nhiên, nàng rất thích loại cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy rất trọn vẹn!
Đỗ Tư Nhiên ăn một chút, thật sự không chống cự nổi nụ cười ghê tởm kia của Cuồng Nguyệt liền nói “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy là muốn ta thả ngươi sao?”
“Dĩ nhiên là không phải, ta chỉ là muốn đối xử tốt với ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng không được a?” Cuồng Nguyệt thấy nàng hiểu lầm bản thân, liền ủy khuất mà biện giải cho mình. Đỗ Tư Nhiên thấy vẻ mặt oan uổng của nàng không khỏi mỉm cười. Đối với tên tiểu tặc làm thương tổn bản thân này, mình vốn nên là hận nàng. Nhưng mà ma xui quỷ khiến lại giữ nàng lại, ngay cả chính nàng cũng không hiểu bản thân đang suy nghĩ gì. Nàng cúi đầu tiếp tục ăn, không để ý tới Cuồng Nguyệt nữa. Cuồng Nguyệt cũng ăn ý không hề lên tiếng, nàng nhớ lại Lục Tâm Doanh, không biết nàng ấy bây giờ thế nào? Nàng không giống với Đỗ Tư Nhiên, nàng là tiểu thư khuê các, nói vậy chuyện kia đối với nàng sinh ra ảnh hưởng rất lớn đi, nếu không cũng sẽ không tự thân đi truy bắt mình. Nàng nhất định hận chết ta, hu hu, ta cũng không thể bị nàng bắt được, bằng không sẽ chết chắc!
́u Lục ŧıểυ thư!
Nhiều ngày tới, Đỗ Tư Nhiên cảm nhận được sự chiếu cố cùng đối đãi nghiêm túc của Cuồng Nguyệt, không thể không đổi cái nhìn đối với nàng, xem ra nàng cũng không phải là xấu xa đến bất trị.
Hôm nay, Cuồng Nguyệt đi ra ngoài dạo phố, vốn định mua chút lễ vật cho Đỗ Tư Nhiên. Chính là đang đi trên đường thì thấy Lục tiểu thư đang bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, thấy Lục ŧıểυ thư bất lựu mà phản kháng, người đi đường lạnh lùng không nhìn, trong lòng nàng tức giận!
“Khốn kiếp, còn không buông nàng ra!” Cuồng Nguyệt tức giận đá một tên trong số bọn lưu manh một cước, nhân cơ hội đem Lục Tâm Doanh kéo vào trong lòng của mình.
“Ai u, lại tới thêm một người, ha ha! Hãy để cho đại gia thật tốt mà yêu thương hai người các ngươi đi!” tên lưu manh mập mạp dẫn đầu bỉ ổi nói, Cuồng Nguyệt lúc nào thì bị chọc giận như vầy qua a, trước giờ đều là nàng đùa giỡn người khác, lần này bị người đùa giỡn, trong lòng rất không vui vẻ. Mà Lục Tâm Doanh vốn là tuyệt vọng mà muốn tự vẫn, kết quả không tưởng được chính là tên dâm tặc này đúng lúc kịp thời xuất hiện cứu mình, nàng không hiểu sao mà cảm thấy yên tâm.
Thấy mấy lưu manh càng dựa vào càng gần, Cuồng Nguyệt thình lình ra chiêu “Vèo vèo vèo” hung hăng thu thập bọn họ một trận.
“Hừ, dám trêu ta, hôm nay ta sẽ thiến các ngươi!” Cuồng Nguyệt nhấc chân muốn cho bọn họ một kích chí mạng, lại bị Lục Tâm Doanh ngăn trở.
“Đừng, bọn họ nhất định biết sai rồi!” Lục Tâm Doanh vội vàng kéo người của Cuồng Nguyệt lại.
“Hừ, bọn họ biết sai, chó cũng sẽ không ăn phân!” Cuồng Nguyệt a Cuồng Nguyệt lúc nói đến người khác, tốt nhất cũng nên nhớ ngươi cũng là đồng loại nga!
“Các ngươi mau nói các ngươi biết sai rồi a!” Lục Tâm Doanh thấy nói Cuồng Nguyệt không được liền chuyển sang nói với mấy tên lưu manh.
Mà mấy tên lưu manh kia cũng bị Cuồng Nguyệt dọa sợ, vội vàng nói “Chúng tôi biết sai rồi, cầu xin nữ hiệp tha mạng a!” nghe bọn họ gào khóc thảm thiết, Cuồng Nguyệt mới hạ chân xuống, nắm tay Lục Tâm Doanh xoay người rời đi.
Đem Lục Tâm Doanh mang tới một chỗ không người mới mở miệng hỏi “Nàng làm sao một mình đi loạn trên đường a?” thấy mặt nàng có vẻ tức giận, Lục Tâm Doanh lại nghe ra được giọng nói của nàng quan tâm mang chút trách cứ, trong lòng không khỏi dâng lên một trận vui sướиɠ nói “Ta là tới tìm ngươi, vốn là đi cùng An tỷ tỷ, nhưng mà lúc đi dạo phố bị đám người chen nên lạc mất.”
“Cái gì? Vân tỷ tỷ cũng tới?” Cuồng Nguyệt kinh ngạc nói, bản thân cũng không có hái nàng, nàng tới làm gì?
“Ừ, An tỷ tỷ nói muốn đem ngươi bắt trở về dạy dỗ thật tốt.” Lục Tâm Doanh mỉm cười nói.
“Dạy dỗ thật tốt? Dạy dỗ thế nào? Lục ŧıểυ thư a, ta nói nàng một cô gái yếu đuối đi theo ta chạy khắp nơi, cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Dù sao tệ nhất chỉ có...” Lục Tâm Doanh nhớ tới chuyện của mình liền khó chịu.
“Nàng ngàn vạn lần đừng khóc a, ta đã nói với nàng, ta đã quyết định, ta muốn làm một tên dâm tặc đa tình, cho nên, bây giờ nàng là lão bà của ta. Sau này có chuyện gì đều phải tới tìm ta biết không? Đừng chạy loạn khắp nơi nữa, muốn đi theo ta thì cứ nói, hừ!” nhìn Cuồng Nguyệt vừa tự luyến mà nói, Lục Tâm Doanh một phen đỏ mặt, người này nói chuyện tuyệt không giống nữ tử, cái gì lão bà a? Nàng cho nàng là nam nhân sao? Bất quá trong lòng lại cảm thấy có chỗ tựa lại vô cùng yên bình.
“Ngươi có thể không làm dâm tặc hay không?” Lục Tâm Doanh muốn thay đổi chí hướng của nàng.
“Không được, này là trách nhiệm của ta, bất quá nàng yên tâm đi, ta sẽ đối đãi thật tốt với các nàng!” Cuồng Nguyệt vỗ vỗ ngực phủ bảo đảm nói.
Lục Tâm Doanh nhíu mày một cái nói “Chẳng lẽ tổn thương chúng ta, ngươi không cảm thấy áy náy sao?”
Cuồng Nguyệt sửng sốt một chút, nàng ngược lại không có nghĩ đến những thứ này, nàng cảm thấy nếu các nàng ấy đau khổ, cùng lắm thì mình để cho các nàng trút giận là được, nhưng mà vạn nhất... Nàng phải suy nghĩ thật kỹ.
Lục Tâm Doanh thấy nàng có chút dao động, vui mừng tính rèn sắt khi còn nóng, ai ngờ Cuồng Nguyệt ngược lại mở miệng nói “Áy náy? Ta thích các nàng mới làm chuyện kia với các nàng, các nàng nên cảm thấy vui mừng mới phải.”
Lục Tâm Doanh bị nàng làm cho tức giận đến trợn mắt, không nói cùng người này được, bây giờ tốt nhất mình nên đi theo bên cạnh nàng, phòng ngừa nàng làm loạn!