Vào thôn trang, Cuồng Nguyệt toại nguyện được nhìn thấy hình dáng nử tử bên trong kiệu, oa nga, thật đẹp nha! Bất quá hình như rất cao quý, rất có uy nghiêm, ôi chao! Hắc hắc! Hãy để cho ta khi dễ ngươi đi! Ha ha! Cuồng Nguyệt xấu xa mà suy nghĩ.
Đến một dịch quán, bên trong chạy ra mấy người, cung kính hướng mỹ nhân hành lễ “Tham kiến Tuần phủ đại nhân, mời Tuần phủ đại nhân vào!” Cuồng Nguyệt nghe được ngẩn ngơ, há to miệng không dám tin, nữ Tuần phủ? Không thể nào?
Mỹ nhân kia thong dong mà đi vào dịch quán, cũng không thèm nhìn tới Cuồng Nguyệt. Cuồng Nguyệt ở sau lưng nàng giả làm mặt quỷ, hừ! Tuần phủ rất giỏi a, hắc hắc! Ta vẫn khi dễ như thường! Nàng sờ sờ Danh Hoa Lục, nghĩ thầm: ta ghi thêm một vị sẽ không có chuyện đi?
̣nh lùng hấp dẫn
Cuồng Nguyệt mặt dầy mà nương nhờ dịch quán không chịu đi, phía bên kia, mỹ nhân Tuần phủ lựa chọn ngầm đồng ý. Bất quá đối xử với Cuồng Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, đáy lòng Cuồng Nguyệt thầm giận, tại sao chứ? Đơn giản là coi thường mị lực của Cuồng Nguyệt ta!
Ngược lại ŧıểυ nha hoàn công lực chưa đủ bị Cuồng Nguyệt dây dưa đến sợ mới đưa đại danh của Tuần phủ đại nhân nói cho Cuồng Nguyệt, thì ra mỹ nhân gọi là đỗ Tư Nhiên a! Ha ha!
Ban đêm, Cuồng Nguyệt chuẩn bị ra trận lần nữa, len lén lẻn vào phòng Tuần phủ.
Thấy được lần trước sai lầm, lần này Cuồng Nguyệt càng thêm cẩn thận, nàng lấy ra ống trúc, trước đem mị dược thổi vào trong phòng của Tuần phủ.
Trong lúc ngủ mơ, Đỗ Tư Nhiên đột nhiên cảm thân thể khô nóng, liền đem chăn xốc lên, nhưng mà cảm giác khô nóng vẫn còn đó, nàng tỉnh dậy đem quần áo trên người cởi ra, lại nghe được trong phòng có động tĩnh rất nhỏ, còn chưa kịp phản ứng liền bị người bổ nhào vào trên giường, miệng lại bị một vật gì đó mềm nhũn chặn lại, nàng liều mạng phản kháng, càng không ngừng đánh Cuồng Nguyệt. Đừng xem thường quả đấm của cô nương này, Cuồng Nguyệt khỏe mạnh mà bị nàng đánh mấy quyền, thiếu chút nữa ho khan, bất quá vẫn nhịn được, đồng thời chế trụ hai tay bạo động của nàng, đem nàng đè chặt ở trên giường.
Đỗ Tư Nhiên nghe được khí tức trong sạch trên người tên dâm tặc này, không giống mùi mà một người đàn ông nên có. Mặc dù nàng hít vào không ít mị dược, nhưng khả năng kiềm chế vô cùng mạnh mẽ, dùng sức mà phản kháng, muốn cắn đầu lưỡi tên dâm tặc, ai ngờ nàng giảo hoạt như thế, dùng lưỡi mút lấy đầu lưỡi của mình vào miệng nàng, làm cho mình không thể hạ khẩu.
Thấy Cuồng Nguyệt đang phát điên, giãy dụa cũng phí công. Nữ tuần phủ vĩ đại cuối cùng vẫn thua ở trong tay Cuồng Nguyệt.
Cuồng Nguyệt vỗ về khuôn mặt mệt mỏi của Đỗ Tư Nhiên nhẹ giọng cười nói “Cuồng Nguyệt ta đây là phá lệ bồi ngươi một lần nga! Không có biện pháp, mặc dù ngươi rất lãnh đạm, nhưng mà đối với ta lại có sức hấp dẫn trí mạng đấy! Ha ha”