Gương mặt tôi lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đang cảm ơn những lời chúc phúc của khách khứa.
Khi Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đi đến chỗ tôi và Lê Minh Quang, Lê Minh Quang cầm ly rượu đỏ của người phục vụ bên cạnh, khẽ gật đầu với Trần Thanh Vũ nói: “Chúc mừng chủ tịch Vũ, đúng như ý nguyện của cậu, nếu không có tập đoàn Trần Thăng, thì sẽ có tập đoàn Aliba” “Như nhau cả thôi.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang, chạm mắt với Lê Minh Quang. “Cô Nhi, tôi và Thanh Vũ sẽ kết hôn vào ngày thứ bảy đầu tiên của tháng sau. Đến lúc đó, tôi hy vọng rằng cô Nhi có thể đến chung vui cùng chúng tôi nhé.”
Những lời nói đầy ẩn ý của Nguyễn Mỹ mang theo sự đắc ý, như thể cô ta đang muốn nói với tôi rằng cô ta sẽ sớm kết hôn với Trần Thanh Vũ mà thôi, cô ta đang muốn khoe khoang với tôi.
Tôi lạnh nhạt cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên, cong khóe môi nói với Nguyễn Mỹ: “Thật sao? Thật trùng hợp. Tôi và Minh
Quang cũng kết hôn vào ngày này. Tôi sợ rằng sẽ không thể nào tham dự lễ cưới của hai người đâu.”
Lời nói của tôi khiến Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ sững sờ, đôi mắt của Trần Thanh Vũ phóng tia băng giá nhìn tôi. Tôi không chút sợ hãi nào nhìn lại Trần Thanh Vũ, quay đầu lại nhìn Lê Minh Quang cũng đang ngây người. “Minh Quang, chúng ta thật sự có duyên với chủ tịch Vũ nhỉ, anh nghĩ có đúng không?” Lê Minh Quang liếc nhìn tôi, dịu dàng nói: “Đúng vậy.” “Cô Bảo Nhi và tổng giám đốc Quang sắp kết hôn sao?” Nguyễn Mỹ có chút không tin tưởng nhìn tôi hỏi.
Tôi lạnh lùng vén tóc lên, liếc nhìn Nguyễn Mỹ rồi thờ ơ nói: “Đúng vậy, cũng không giấu gì, chúng tôi cũng vừa mới tối hôm qua mới quyết định ngày cưới, nên tôi e rằng sẽ không có cơ hội để tham dự hôn lễ của cô Mỹ và tổng giám đốc Vũ đây đầu.” “Thật sao? Vậy thì thật sự phải chúc mừng cô Bảo Nhi rồi.” Nguyễn Mỹ nhìn tôi một cách kỳ quái, ánh mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Tôi giả bộ cười nói: “Như nhau cả thôi.”
Sau khi uống rượu xong, một số khách đến chúc rượu Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ.
Tôi bình tĩnh lại, bóp chặt cái ly trong tay, dùng lực bóp thật mạnh, dường như muốn bóp nát cái ly ra vậy. Cho đến khi một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. “Nếu thật sự thấy không thoải mái, chúng ta đi trước đi.” Âm thanh trầm lắng trong trẻo của Lê Minh Quang vang lên bên tai tôi.
Tôi hoàn hồn, nới lỏng chiếc ly trong tay, bộ dạng lười biếng nói với Lê Minh Quang: “Em hơi khó chịu, chúng ta quay về đi, em thấy hơi đau đầu”
Tôi đặt chiếc ly xuống, liếc nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ cách đó không xa, che giấu nỗi đau râm ran trong lòng rồi kéo Lê Minh Quang rời khỏi bàn tiệc.
Người đàn ông một giây trước còn ân ái triền miên với tôi, một giây sau đã giáng cho tôi một đòn chí mạng, Trần Thanh Vũ, anh thật sự rất lợi hại đó. “Bảo Nhi” Sau khi lên xe, tôi như muốn phát điên lên, đè Lê Minh Quang lên ghế, cắn chặt miệng của anh.
Lê Minh Quang sợ hãi trước hành động đột ngột của tôi, có chút bất lực vươn tay ra ôm lấy eo tôi.
Tôi tựa vào vòng tay của Lê Minh Quang nói trong đau đớn: “Minh Quang, anh muốn em đi”
Có thật là chỉ cần tôi như thế này, tôi có thể hoàn toàn quên được Trần Thanh Vũ không? Hoàn toàn có thể cắt đứt duyên phận oan nghiệt giữa tôi và Trần Thanh Vũ không? “Huỳnh Bảo Nhi, em bình tĩnh lại cho anh” Lê Minh Quang nghe vậy, trên mặt lạnh lùng kinh ngạc, hai tay dùng lực nắm chặt vai tôi, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn vào mắt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Lê Minh Quang với đôi mắt ủ rũ, sau đó ngồi thẳng dậy rời khỏi vòng tay của Lê Minh Quang, ấn vào hai bên thái dương có chút hơi đau, cười khổ: “Minh Quang, anh coi em như kẻ điên rồi đúng không.”
Tôi thực sự phát điên… khi nói những điều này với Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang cúi mặt, nâng cắm tôi lên, hôn lên miệng tôi rồi nói: “Nếu thật sự khó chịu như vậy, đừng tự tìm áp lực cho mình nữa. Nếu em đã chuẩn bị sẵn sàng, anh có thể yêu em, nhưng Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em không giữ được bình tĩnh”
Những gì Lê Minh Quang nói là đúng, bây giờ tôi không giữ được bình tĩnh, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ có thể lừa dối trái tim mình, mãi mãi không có cách nào. “Minh Quang, đưa em về đi, em nghĩ, em thực sự phải bình tĩnh lại một chút.” Tôi chủ động hôn lên đôi môi ẩm ướt sạch sẽ của Lê Minh Quang, dùng chất giọng khàn khàn nói.
Lê Minh Quang gật đầu, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng thì thầm: “Bảo Nhi, em phải nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.” “Cảm ơn anh.” Tôi cảm kích nhìn Lê Minh Quang, nhưng lúc đó trong lòng tôi cảm thấy vô cùng áy náy với anh.
Tôi cảm thấy dường như bản thân mình đang muốn lợi dụng Lê Minh Quang để quên đi Trần Thanh Vũ vậy.
Khi Lê Minh Quang đưa tôi rời đi, tôi quay lại nhìn nhà họ Nguyễn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trần Thanh Vũ đứng ở trước cổng lớn như một bức tượng.
Không biết Trần Thanh Vũ đã đứng đó từ khi nào, nhìn tôi và Lê Minh Quang bao lâu nữa.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ nhìn như vậy toàn thân có chút không thoải mái, đồng thời trong lòng cũng mang theo một tia oán hận.
Trần Thanh Vũ dựa vào cái gì mà nhìn tôi với ánh mắt như vậy?
Rõ ràng người bỏ rơi tôi lần nào cũng là Trần Thanh Vũ, anh có tư cách gì mà nhìn tôi với ánh mắt như vậy?
Sau đêm nay đã giúp tôi hiểu sâu sắc rằng … suy cho cùng, Trần Thanh Vũ vẫn là Trần Thanh Vũ mà thôi. “Hãy ngủ ngon một giấc, đừng suy nghĩ lung tung, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Sau khi Lê Minh Quang đưa tôi về chỗ ở của mình, trước khi đi còn dặn dò với tôi như vậy.
Tôi gật đầu, nhìn Lê Minh Quang chuẩn bị lên xe, trong lòng tôi nhất thời xúc động gọi anh lại: “Minh Quang.”
Lê Minh Quang ngẩng đầu lên và nhìn tôi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tôi tiến lên, chủ động vươn hai tay ra, ôm chặt lấy thân thể Lê Minh Quang rồi ngẩng mặt lên hôn vào môi của anh.
Dường như Lê Minh Quang sợ hãi trước hành động của tôi, đáy mắt anh khẽ tối sầm lại. “Minh Quang, em sẽ quên Trần Thanh Vũ, lần này, em rất nghiêm túc.” Không còn bất cứ chút ảo tưởng nào về Trần Thanh Vũ nữa, lần này, tôi và Trần Thanh Vũ sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Tôi sẽ không để Trần Thanh Vũ đùa giỡn với cảm xúc của mình nữa, tôi cũng sẽ không còn là Huỳnh Bảo Nhi ngốc nghếch và ngây thơ nữa.
Lê Minh Quang nghe xong, chỉ khẽ chạm vào tóc tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi nói: “Được rồi, anh tin em, Bảo Nhi, anh cũng đang đợi em.”
Nụ hôn của Lê Minh Quang khác với nụ hôn của Trần
Thanh Vũ, nụ hôn của Trần Thanh Vũ đầy bá đa͙σ và mạnh mẽ, nhưng nụ hôn của Lê Minh Quang rất sạch sẽ khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Tôi nhìn thật sâu vào mắt Lê Minh Quang, sau khi anh rời đi, tôi mới quay đầu đi về phía sân.
Vừa đi tới sân, phía sau truyền đến một tiếng phanh gấp khác thường, vừa quay lại thì bị ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt.
Tôi không nhịn được đưa tay ra chặn đèn xe, liền nghe thấy tiếng mở cửa xe, ngay sau đó thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đi về phía mình. Anh vẫn mặc bộ âu phục đen sậm trong bữa tiệc, nét mặt kiêu ngạo và tuấn tú, đôi mắt phượng lóe lên tia trào phúng, nghiêm túc lại lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi bị ánh mắt lạnh lẽo tới tận xương tủy của Trần Thanh Vũ nhìn, toàn thân lại trở nên căng thẳng. “Huỳnh Bảo Nhi, em dám để Lê Minh Quang hôn em sao?” Trần Thanh Vũ trầm ngâm bước tới phía trước, nắm chặt lấy cổ tay tôi và gầm lên với ánh mắt hung dữ.
Tôi cau mày, liếc nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, đây là việc của tôi, hơn nữa anh bị điếc sao? Tôi và Lê Minh Quang sẽ nhanh chóng kết hôn, đừng nói là hôn nhau, cho dù tối nay tôi lên giường với Lê Minh Quang, cũng là lẽ bình thường, anh có tư cách gì chứ … “Hừm” Tôi còn chưa nói xong đã bị Trần Thanh Vũ chặn miệng lại trước khi tôi nói xong.
Động tác của anh rất thô bạo hơn nữa còn không có chút thương tiếc, anh không ngừng cắn mạnh vào miệng tôi, dùng lực cắn mạnh vào môi tôi, dường như anh muốn cắn đứt miệng tôi vậy.
Tôi bức xúc trước hành động thô bạo của Trần Thanh Vũ, hai tay liên tục dùng lực đập mạnh vào lồng ngực anh. “Trần Thanh Vũ … tên khốn nạn nhà anh buông tôi… buông tôi… cút ra… đừng chạm vào tôi.” “Huỳnh Bảo Nhi, thân thể của cô là của một mình tôi, cô dám để cho người đàn ông khác đụng vào cô, có dám.” Trần
Thanh Vũ điên cuồng đẩy người tôi lên xe, thân xe cứng ngắc đụng vào phía sau lưng tôi, khiến tôi đau đớn không tự chủ được khẽ rên lên một tiếng. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang điên cuồng xé quần áo của tôi. Một tay tôi thả lỏng, dùng ánh mắt lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi, nghênh mặt nhìn Trần Thanh Vũ. “Bốp.” Âm thanh tát giòn giã dường như bất ngờ xé rách màn đêm yên tĩnh, Trần Thanh Vũ bị tôi tát một cái đau đớn, trên khuôn mặt tuấn tú của anh đã sớm in hån năm ngón tay của tôi.
Anh quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực như dã thú, dùng ánh mắt chết chóc nhìn tôi. Tôi thở hổn hển đẩy mạnh Trần Thanh Vũ ra khỏi người tôi, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh hơi quá đáng rồi đó.” Anh cho rằng Huỳnh Bảo Nhi tôi đây là loại phụ nữ dễ dãi hay sao? Mỗi lần như vậy, chỉ cần Trần Thanh Vũ muốn làm những điều như thế này với tôi, tôi đều sẽ để Trần Thanh Vũ muốn làm gì thì làm sao? Anh đừng có hoang tưởng. “Huỳnh Bảo Nhi …” Vẻ mặt của Trần Thanh Vũ ủ rũ, hai tay nắm chặt vai của tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Cút.” Tôi nhấc chân đá vào người Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ phát ra một tiếng rên đau đớn, cơ thể anh hơi cong lên.
Tôi nhìn bộ dạng của Trần Thanh Vũ, hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng chế nhạo anh: “Trần Thanh Vũ, anh nghe rõ tôi nói đây. Tôi là Huỳnh Bảo Nhi, không phải kiểu phụ nữ anh muốn thì có thể chạm vào, từ giờ về sau, anh đừng để tôi thấy bản mặt khốn nạn của anh nữa” “Huỳnh Bảo Nhi… chờ tôi” Tôi vừa quay đầu muốn vào nhà mình, giọng nói khàn khàn của Trần Thanh Vũ từ phía sau truyền đến.
Tôi nghĩ Trần Thanh Vũ thật sự rất nực cười, anh ta nghĩ rằng tình cảm của Huỳnh Bảo Nhi tôi đây là một món đồ chơi có thể lợi dụng hết lần này đến lần khác hay sao?
Tôi chỉnh lại quần áo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ, khuôn mặt vô cảm nói: “Trần Thanh Vũ, tôi và anh, dừng lại đây đi.”
Tuyệt đối sẽ không xảy ra những sự việc như trước đây nữa. “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ dùng đôi môi run rẩy gọi tên tôi. “Tôi thực sự.. thích em” Trần Thanh Vũ bước lại gần tôi, đưa tay ra, hai tay run rẩy khẽ ôm lấy mặt tôi.
Trần Thanh Vũ đang nói thích tôi sao?
Tim tôi nhảy loạn xạ, nhưng tôi không có bất kỳ phản ứng gì với Trần Thanh Vũ.
Tôi nâng mí mắt lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ, sau đó mỉm cười nói: “Thật sao? Anh thích tôi sao? Anh thích tôi hay thích cơ thể của tôi?”
Trần Thanh Vũ choáng váng khi nghe những lời nói của tôi, anh nắm lấy vai tôi dùng lực bấu mạnh. “Trần Thanh Vũ, anh thích cơ thể của tôi đúng không? Nguyễn Mỹ chắc chắn không thể cho anh cảm giác này, anh nghĩ rằng người phụ nữ trong làng giải trí hỗn loạn đó rất sạch sẽ sao? Chỉ sợ rằng ở sau lưng anh cô ta đã làʍ t̠ìиɦ với không biết bao nhiêu người đàn ông khác đấy, anh thực sự nghĩ cô ta đơn thuần vậy sao?”