Tâm trạng Hoàng Song Thư rất phức tạp, trên mặt có những nét buồn phiền.
Cô thực sự lo lắng những gì sẽ xảy ra với Lâm Thanh Tùng, lý do mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo không bị thương nặng là do Lâm Thanh Tùng che chở cho hai người họ. Nếu Lâm Thanh Tùng vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, Hoàng Song Thư cũng không đành lòng nổi.
Bây giờ điều duy nhất mà cô nghĩ đến trong đầu là
hy vọng Lâm Thanh Tùng không có việc gì cả, hy vọng anh ấy có thể bình an sống sót.
Lê Châu Sa tỉnh dậy vào mười một giờ sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, cả người cô ấy không có một chút sức lực nào cả, đầu óc cũng choáng váng.
Trần Thanh Thảo vẫn canh giữ ở bên cạnh giường bệnh cô ấy, nhìn thấy Lê Châu Sa tỉnh lại, cô bé vô cùng vui vẻ lao đến ôm chắm lấy cánh tay Lê Châu Sa mừng rỡ gọi tên của cô ấy“Chị Châu Sa, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, tốt
quá.
"Bé... Gạo Tề." Nghe được giọng nói của Trấn Thanh Thảo, Lê Châu Sa khó khăn mở miệng nói,
“Chị có muốn uống nước không?" Nghe thấy Lê Châu Sa gọi tên mình, Trần Thanh Thảo vội vàng bưng lý nước ở trên bàn đưa tới cạnh miệng cô ấy.
Lê Châu Sa uống cạn cốc nước mà Trần Thanh Thảo đưa cho, sau đó lại nằm xuống trên giường, ánh mắt nhợt nhạt nhìn vào trong khoảng không hư vô.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thào nhẹ nhàng giúp đỡ cô ấy nằm xuống.
“Phan Huỳnh Bảo... và cả Lâm Thanh Tùng đâu?" Lê Châu Sa suy nghĩ một lát, nhanh chóng nghĩ tới những gì bọn họ vừa trải qua.
Cô ấy vẫn chưa quên mình Vũ Phương Thùy bắt đi, cô ta đã lợi dụng cô ấy để uy hiếp Phan Huỳnh Bảo, sau đó cho nổ tung ngôi nhà mà bọn họ đang đặt chân ở đó. Lúc mọi thứ chuẩn bị sụp đồ thì Lâm Thanh Tùng xuất hiện nắm lấy tay hai người, bảo vệ hai người tránh thoát khỏi nguy hiểm.
“Bây giờ anh ba đang trong tình trạng hôn mê, có điều chị cứ yên tâm đi. Bác sĩ nói mặc dù anh ấy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng"Vậy... Lâm Thanh Tùng thì sao?” Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo không có trở ngại gì thì Lê Châu Sa cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Thanh Tùng, cô ấy lại lo lắng hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Thảo thế hiện sự lo lắng và phức tạp, cô bé nhìn sắc mặt khẩn trương của Lê Châu Sa thì cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Thấy Trần Thanh Thảo không chịu trả lời mình,
ánh mắt cô ấy trầm hẳn xuống, giọng nói khàn khàn
mở miệng: "Rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Lâm Thanh Tùng như thế nào rồi?" "Lâm Thanh Tùng đã bảo vệ chị và anh ba cho
nên bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."
Cơ thể Lê Châu Sa cứ run lên từng đợt
Lê Châu Sa biết Lâm Thanh Tùng vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, cũng vô cùng cảm kích tất cả những chuyện mà anh ấy đã làm vì mình.
Lâm Thanh Tùng rất ngốc, rõ ràng biết trong lòng cô ấy chỉ có một mình Phan Huỳnh Bảo, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ cô ấy như thế, để chính mình phải hứng chịu đau đớn.
Nghi đến đây, Lê Châu Sa cảm thấy trái tim mìnhnhư bị ai đó bóp chặt lại.
Cô ấy hít sâu vào một hơi, bị thương nở một nụ cưới chua xót.
“Gao Tẻ, em đưa xe lăn đến đây cho chỉ đi, chỉ phải đến xem anh ấy thế nào rồi.
"Chị ba, cơ thể của chị..." Trần Thanh Thảo cũng rất lo lắng cho tình hình của Lâm Thanh Tùng, nhưng mà thể lực bây giờ của Lê Châu Sa cũng không khác gì mấy, cô bé lo lắng Lê Châu Sa sẽ ngất xỉu mất.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, sâu sắc nhìn Trần Thanh Thảo, thản nhiên lắc đầu nói: "Không sao đâu, chị không có vấn đề gì lớn cả, mau đưa chị đến xem Lâm Thanh Tùng, xem anh ấy có làm sao không, có được không?"
"Được rồi." Trần Thanh Thảo nhìn thấy sự kiên trì của Lê Châu Sa, cũng không có biện pháp nào cản trở được cô ấy.
Cô bé nói với y tá mấy câu, sau đó nhờ người mang một cái xe lăn tới đây, giúp Lê Châu Sa ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô ấy tới trước cửa phòng phẫu thuật của Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng bị thương rất nặng, vẫn đang được cấp cứu ở trong phòng phẫu thuật.
"Cô Châu Sa. Người canh giữ phòng bệnh là mộtngười đàn ông có vẻ ngoài vô cùng dữ tợn. Lê Châu Sa cũng biết người đàn ông này, đây chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Lâm Thanh Tùng, tên là Vũ Phong.
Lê Châu Sa khẽ gật đầu với Vũ Phong, nói: "VŨ Phong, tình hình của Lâm Thanh Tùng bây giờ như thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói tình hình của anh ấy rất nghiêm trọng, cũng không biết có thể qua khỏi hay không nữa." Vẻ mặt nghiêm nghị của Vũ Phong có thêm vài phần lạnh lùng.
Trái tim Lê Châu Sa bị nghẹn lại một lúc lâu, cô ấy cố gắng nhéo lòng bàn tay mình cho tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn chiếc đèn báo trước phòng phẫu thuật, âm thầm cầu nguyện.
Lâm Thanh Tùng, cầu xin anh, cầu xin anh hãy tiếp
tục sống.
Cô ấy không muốn tiếp tục gánh món nợ nặng nề này ở trên lưng, mà cũng không muốn buông xuống món nợ theo cách này.
Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo vẫn ngồi ở trước của phòng phẫu thuật, chở cánh cửa trước mặt mở ra
Cũng không biết là qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật chạm rãi mở ra,
Lệ Châu Sa ngay tức khác mở to hai mặt ra, chúngtay lên hai bên thành xe lăn đứng lên.
Vốn dĩ cô ấy cũng không bị thương nghiêm trọng, chỉ là thể lực rất yếu mà thôi.
Lê Châu Sa năm chặt lòng bàn tay, nhìn vị bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, hít vào sâu một hơi hỏi: “Bác sĩ, Lâm Thanh Tùng như thế nào rồi?"
“Đã thoát khỏi cơn nguy kịch, tình hình cụ thể thì phải quan sát thêm mới đưa ra kết luận được, người nhà cử chuẩn bị tâm lý trước đi." Bác sĩ nói liền một mạch, cầm bệnh án rời đi.
Lê Châu Sa không biết bác sĩ nói người nhà cứ chuẩn bị tâm lý trước đi là có ý gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, cho dù Lâm Thanh Tùng đã thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng chỉ sợ là còn trong giai đoạn cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Thanh Tùng được đưa đến phòng chăm sóc
đặc biệt.
Lê Châu Sa nhìn thấy khuôn mặt bình thường điển trai tuấn tú giờ lại trắng bệch của Lâm Thanh Tùng kia, nghĩ đến từ khi gặp được anh ấy, anh ấy vẫn luôn bảo về mình. Một nỗi buồn tự nhiên dâng lên ở trong lòng cô ấy mà không thể nào giải thích được
"Chị ba, chúng là về trước đi, anh Thanh Tùng chắc chắn sẽ khỏi lại thôi” Trấn Thanh Thảo nhìn thấyLê Châu Sa nhìn chăm chăm vào giường bệnh của Lâm Thanh Tùng đến ngày ngốc người, không nhịn được nói với cô ấy.
Lê Châu Sa mơ màng mở to hai mắt ra nhìn Trần Thanh Thảo một cái, đôi môi nhúc nhích nói: "Gao Tẻ, em nói xem, có phải chỉ là một người rất xấu xa không?"
Cô ấy cho Lâm Thanh Tùng hy vọng, rồi cuối cùng lại đập tan toàn bộ hy vọng đó, Lâm Thanh Tùng liên tiếp cứu cô ấy. Phần ân tình này, chỉ sợ là cả đời này cô ấy không trả hết, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, cô ấy làm sao có thể thoải mái sống với Phan Huỳnh Bảo đời đời kiếp kiếp được.
Trần Thanh Thảo cắn môi, nhìn vẻ mặt u sầu, đờ dẫn của Lê Châu Sa mà không nói được lời nào.
Thấy Trần Thanh Thảo không lên tiếng, Lê Châu Sa cúi đầu chua xót nói: "Em dẫn chị đến phòng bệnh của Phan Huỳnh Bảo đi, chị muốn nhìn thấy anh ấy!"
Lâm Thanh Tùng giúp đỡ Lê Châu Sa đến phòng bệnh của Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng đang ở đây. Phan Huỳnh Bảo văn chưa tỉnh lại, y tá vừa tiêm cho anh ấy một mũi thấy Lê Châu Sa đến đây thì lập tức thu dọn đồ đạc lên xe vàroi di.
Hoàng Song Thư thấy Trần Thanh Thảo và Lê Châu Sa cùng đến đây, vẻ mặt lo lắng nói: "Châu Sa, tại sao lại rời khỏi giường bệnh rồi, không cần quá lo lắng cho Huỳnh Bào đâu, ở bên này đã có chị và anh hai rồi, bọn chị sẽ chăm sóc tốt cho Huỳnh Bảo
“Em không lo lắng cho Huỳnh Bảo."Lê Châu Sa ngắng đầu lên, sau đó lắc đầu nói với Hoàng Song Thu.
Hoàng Song Thư nghe thấy thể thở ra một hơi thật
dài.
Vũ Phương Thủy làm ra chuyện điên cuồng như thế, cuối cùng vẫn làm hại đến người khác và chính mình. Nếu Vũ Phương Thùy không làm ra những chuyện điên rồ như vậy, có lẽ những điều tồi tệ này sẽ không xảy ra. Suy cho cùng, cũng do sự chấp niệm của cô ta quá sâu cho nên mới gây ra những tồn thương này.
“Anh hai, chị hai, còn có Gao Tẻ nữa, mọi người về nghĩ ngợi trước đi, chắc chắn là cả ngày nay mọi người cũng không chợp mắt được chút nào rồi."
Lê Châu Sa dựa vào thành xe đứng dậy, đi đến bên giường bệnh của Phan Huỳnh Bảo, nhìn thấy vẻ mặt yên tĩnh của người đàn ông đang nằm ở trêngiường thì không nhịn được nói với mấy người Hoàng Song Thư.
Trần Thanh Thảo nghe Lê Châu Sa nói thế thì lập tức lắc đầu: "Không, em phải ở lại đây với chị ba."
Tâm trạng bây giờ của Lê Châu Sa không thể lở là được, Trần Thanh Thảo muốn ở lại đây với cô ấy, lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Lê Châu Sa nghe Trần Thanh Thảo nói như thế, mi tâm hơi cau lại: “Chị không sao đâu, Gạo Tẻ, em đã chăm sóc chị suốt một đêm rồi, hẳn là đã rất mệt rồi, em về nghỉ ngơi một chút đi."
"Chị ba. "
"Gạo Tẻ, chúng ta về nhà trước đi, trở về hầm canh gà cho Châu Sa và Huỳnh Bảo nhé." Hoàng Song Thư nghĩ, sau đó nắm lấy cánh tay Trần Thanh Thảo, ngăn những lời cô bé muốn nói lại.
Lê Châu Sa muốn ở lại phòng bệnh với Phan Huỳnh Bảo, có mấy người ở trong này chắc là cũng không tiện.
Trần Thanh Thảo chớp mắt, không hiểu chuyện gì nhìn Hoàng Sang Thư.
Hoàng Song Thư nhìn thấy về mặt nghi hoặc của Trần Thanh Thảo đang nhìn mình thì buồn cười đưa tay ra véo véo chiếc mũi của cô bé cười khẽ nói: "Chị bàcủa em muốn ở lại đây với anh ba, có phải em muốn ở lại đây làm kỳ đà cản mũi không hả?" Trần Thanh Thảo hiểu ra được hàm ý của Hoàng
Song Thư, sắc mặt vô cùng xấu hổ đứng lên: "Em...
không muốn trở thành kỳ đà cản mũi đầu"
Hoàng Song Thư cười cười nhìn sự hồn nhiên của Trần Thanh Thảo, sau đó dặn dò thêm mấy câu với Lê Châu Sa rồi cùng Trần Quân Phi rời đi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, phòng bệnh trở nên vô cùng im ắng.
Lê Châu Sa vươn tay ra, run rẩy chạm vào khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo.
Người đàn ông trước mặt vẫn đẹp trai tuấn tú như trước đây, mặc kệ là đã bao nhiêu lần rồi vẫn làm cho trái tim của Lê Châu Sa xúc động như cũ.
Cô ấy ôm lấy toàn bộ cơ thể của Phan Huỳnh Bảo, áp má mình vào trong lồng ngực anh ấy, hốc mắt bắt đầu phiếm đỏ.
"Huỳnh Bảo... cảm ơn anh đã trở lại, cảm ơn anh đã không có mệnh hệ gì
Khi Lê Châu Sa đang nhắm mắt thất thần, cô ấy có cảm giác rất phiền toái có một thứ gì đó đang đi tới đi lại trên mặt mình.Lê Châu Sa giờ hai tay mình lên, quả quả xua đi mấy con ruổi bọ ở trước mặt.
Nhưng không ngờ lại nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng mà ôn nhu của người đàn ông.
Nghe thấy tiếng cười, Lê Châu Sa lập tức mở to hai mắt ra, đôi mắt màu nâu xinh đẹp đó mở to hết mức có thể, cô ấy nhìn thấy được khuôn mặt vô cùng đẹp trai trước mặt đang mỉm cười.
“Huỳnh Bảo?" Đầu óc Lê Châu Sa có chút bối rối, sau khi nhận ra người đàn ông trước mặt là ai thì không khỏi kinh ngạc.
Phan Huỳnh Bảo lười biếng nhưởng mày, cười nhẹ nói: "Châu Sa... em tỉnh rồi?"
"Anh... thấy thế nào rồi?" Sắc mặt Lê Châu Sa đỏ bừng lên, cô ấy kích động đứng lên khỏi người Phán Huỳnh Bảo. Thấy động tác vừa rồi của Lê Châu Sa dường như anh ấy không hài lòng, ôm chặt lấy cô ấy không chịu buông ra.
“Châu Sa, anh rất nhớ em. Hơi thờ nóng rực của Phan Huỳnh Bảo lướt qua hai má của Lê Châu Sa, cảm giác vô cùng ấm áp, Lê Châu Sa chớp mắt, hốc mắt cô ấy lóe lên những giọt nước mắt mờ ảo.
Cô ấy dựa đầu vào ngực Phan Huỳnh Bảo, nhỏ giọng nỉ non: "Phan Huỳnh Bảo, em cũng rất nhỏ anhvề sau anh đừng rời xa em nữa, có được không?".
Phan Huỳnh Bảo kéo đầu Lê Châu Sa lên, củi xuống hôn vào trán cô một cái, động tác kích động kia dụng phải vết thương, vì đau đớn mà sắc mặt trở nên tại mét. Người đàn ông không nhịn được thở ra một hơi, Lê Châu Sa nghe thấy thế thì lo lắng nói: “Đau ở đầu à? Em gọi bác sĩ đến ngay nhé."