Vốn dĩ Lâm Thanh Tùng đã cho người đặt nhẫn để tặng Lê Châu Sa nhưng bạn của Lâm Thanh Tùng nói nên cùng bạn gái chọn nhẫn, cảm giác đó sẽ càng tuyệt vời hơn. Vậy là Lâm Thanh Tùng dự định sẽ đưa Lê Châu Sa đến cửa hàng trang sức, chọn kiểu nhẫn mà cô ấy thích. Lê Châu Sa không có cảm xúc gì đặc biệt về nhẫn nên đã tùy ý xem một chút, chọn một chiếc nhẫn rất đơn giản rồi cho người gói vào.
“Lê Châu Sa, em thích kiểu này à? Liệu có hơi đơn giản quá không?" Lâm Thanh Tùng nhìn chiếc nhẫn không có trang trí bất cứ thứ gì, ngay cả kim cương cũng không có thì gương mặt hơi lo lắng hỏi Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nghe xong cười nhạt nói: "Rất đẹp mà em thích kiểu nhẫn đơn giản như thế này.
“Em thích là được. Chúng ta đi chọn lễ phục, em thích kiểu trang phục như thế nào?" Lâm Thanh Tùng nhìn Lê Châu Sa một cách cưng chiều
Lê Châu Sa nhìn thấy sự nuông chiều trên khuônmặt Lâm Thanh Tùng, trong lòng cô ấy thoảng chút ấy nảy: "Lâm Thanh Tùng..."
"Cho dù là giả, anh cũng tình nguyện." Lâm Thanh Tùng biết Lê Châu Sa muốn nói điều gì, anh ấy nắm lấy tay Lê Châu Sa, ánh mắt sâu lắng nói với cô ấy.
Chóp mũi Lê Châu Sa hơi chua xót, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi cùng Lâm Thanh Tùng đi chọn lễ phục. Đang chọn lễ phục thì Lê Châu Sa cảm thấy bụng hơi khó chịu nên đi vào nhà vệ sinh. Khi cô ấy đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy một người đang dọn dẹp trong đó, cô ấy nói một câu xin lỗi rồi bước vào rửa tay. Lê Châu Sa vốn định rửa tay xong sẽ đi ra ngoài nhưng đột nhiên lại bị đập mạnh vào sau gáy. Cơ thể Lê Châu Sa mềm nhũn, cả người ngã xuống mặt sàn. Cô ấy yếu ớt mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn ý hận và độc ác. Đôi mắt này, Lê Châu Sa rất quen thuộc, là Vũ Phương Thùy? Sau đó Lê Châu Sa rơi vào bóng tối mê man.
Một nơi khác, Lâm Thanh Tùng chọn xong vài bộ lễ phục phù hợp với Lê Châu Sa rồi yên tĩnh ngồi trên sofa chờ cô ấy quay lại. Thế nhưng đã chờ rất lâu cũng không thấy bóng dáng Lê Châu Sa đâu, ánh mắt Lâm Thanh Tùng hiện rõ sự lo lắng, bất an. Khuôn mặt anh tuấn của anh ấy trở nên căng thẳng, đôi mắt ánh lên vẻ u ám quỷ dị rồi gọi người vào nhà vệ sinh tìm LêChâu Sa. Cấp dưới của Lâm Thanh Tùng nhờ một nữ nhân viên vào nhà vệ sinh tìm cô ấy nhưng nữ nhân viên nói với Lâm Thanh Tùng rằng Lê Châu Sa không hè ở trong nhà vệ sinh.
“Cô nói cái gì?” Khi nhân viên nói lại tình hình với Lâm Thanh Tùng, khuôn mặt anh ấy trở nên tái mét vô cùng khó coi. Ngôn Tình Ngược
“Tôi đã tìm hết một lượt tất cả các nhà vệ sinh ở đây, đều không tìm thấy cô Châu Sa. Nhân viên nữ nhìn Lâm Thanh Tùng, run lẩy bẩy giải thích.
“Lập tức cho người phong tòa trung tâm thương mại, nhất định phải tìm được Lê Châu Sa cho tôi." Lâm Thanh Tùng cầm điện thoại, lạnh lùng phân phó.
Không gọi được cho Lê Châu Sa, người cũng không thấy đâu, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi. Nếu như không xảy ra chuyện gì thì Lê Châu Sa sẽ không vô duyên vô cớ biến mất như vậy. Ánh mắt Lâm Thanh Tùng toát ra một luồng khí lạnh đáng sợ, như thể anh sắp nuốt chừng người khác vậy.
Vẫn không thể tìm thấy Trương Thiên Toàn, nói không chừng Trương Thiên Toàn luôn ẩn nấp ở đâu đó muốn ra tay với Lê Châu Sa. Còn cả Vũ Phương Thùy nữa, lần trước cô ta đem con của Lê Châu Sa đi mất, sau đó lại bỏ trốn. Người này cũng là một nhân vật vôcùng nguy hiểm.
Trần Thanh Thào và Hoàng Song Thư biết tin Lê Châu Sa biển mắt thì vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Lâm Thanh Tùng hỏi anh ấy đã tìm được tung tích của Lê Châu Sa hay chưa. Để tránh mấy người Hoàng Song Thư quá mức lo lắng nên Lâm Thanh Tùng chỉ có thể động viên Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo, những việc tìm kiếm còn lại thì để cấp dưới của mình làm, anh ấy tự lái xe đi đến chỗ mấy người Hoàng Song Thu.
Sau khi Lâm Thanh Tùng đến nơi, Hoàng Song Thư vội vàng túm lấy tay anh ấy hỏi tung tích của Lê Châu Sa. Lâm Thanh Tùng nói với Hoàng Song Thư, Trần Thanh Thảo và cả Trần Quân Phi không cần căng thẳng như vậy rồi nói tất cả những chuyện vừa xảy ra với bọn họ.
"Cho nên, chị ba đang ở trong nhà vệ sinh thì đột nhiên biến mất sao? Camera giám sát thì thấy một nhân viên dọn dẹp đi ra ngoài nhưng khi các anh hỏi thì bên công ty dọn dẹp nói khoảng thời gian đó không hề có nhân viên bên họ đi quét dọn?"
Trần Thanh Thảo tổng hợp lại tất cả các thông tin, hít một hơi thật sâu rồi nói với Lâm Thanh Tùng.
“n, trước mắt chính là như vậy" Làm Thanh Tùngđau đầu, ẩn ẩn thái dương, đáy mắt anh ấy mang theo sự áy náy: “Xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho Lê Châu Sa mới để cô ấy bị người khác đưa đi
"Không thể nói như vậy được. Nói cho cùng thì chuyện này không phải là lỗi của anh." Vẻ mặt Hoàng Song Thư phức tạp nhìn Lâm Thanh Tùng, lắc đầu nói với anh ấy.
Người đưa Lê Châu Sa đi rốt cuộc là ai?
"Tôi nhất định sẽ "
"Ram ram...
Gương mặt Lâm Thanh Tùng căng thẳng, đang định nói với mấy người Hoàng Song Thư là anh ấy nhất định sẽ tìm được Lê Châu Sa. Thế nhưng đúng lúc này ngoài sân vườn truyền đến tiếng động cơ xe.
Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, vào lúc này thì ai sẽ đến đây chứ?
Trần Quân Phi vẫn luôn ngồi ở một chỗ không hề nói chuyện, trên gương mặt đẹp để tuấn tú ấy ảnh lên một tia sâu xa khó lường. Anh biết là ai đến vào lúc này.
“Lê Châu Sa xảy ra chuyện gì rồi?" Lê Hoàng An sớm mặt, sải bước vào phòng khách rồi nhìn HoàngSong Thư và Trần Thanh Thảo.
“Cậu cũng biết chuyện Lê Châu Sa mất tích sao?” Hoàng Song Thư thấy Lê Hoàng An quan tâm chuyện của Lê Châu Sa như vậy thì hơi bất ngờ.
Sắc mặt Lê Hoàng An tối sầm lại, ngồi ở một bên, sau đó anh ta khẽ nhíu mày cáu kinh nói: "Em cũng vừa mới nhận được tin Lê Châu Sa xảy ra chuyện. Sao rồi, đã tìm thấy Lê Châu Sa chưa?"
“Cậu quan tâm đến chuyện của Lê Châu Sa như vậy từ lúc nào thế?" Trần Quân Phi nhíu mày, chấm chậm hỏi.
Lê Châu Sa mất tích, dường như Trần Quân Phi không quá lo lắng bởi vì Trần Quân Phi biết rằng người nên lo lắng nhất là Phan Huỳnh Bảo. Có thể đây là cơ hội mà ông trời ban cho Phan Huỳnh Bảo được một lần xuất hiện trước mặt Lê Châu Sa.
"Khụ khụ... dẫu sao cũng là bạn bè, em lo lắng cho cô ấy rất kỳ lạ sao?" Lê Hoàng An bị Trần Quân Phi làm cho suýt nghẹn thở, họ khan một tiếng rồi tỏ vẻ vô tội nói với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi xoa xoa cằm, ý vị sâu xa nói: "Vậy á? Tôi nhớ là cậu và Lê Châu Sa không hề quen thân mà. Thế nhưng cậu bây giờ lại rất quan tâm Lê Châu Sự khiến tôi hơi nghi ngờ dạy, cậu thích Lễ Châu Sasao?"
Lời nói của Trần Quân Phi khiến mọi người kinh ngạc, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều trở nên khó hiểu. Đặc biệt là Lâm Thanh Tùng, khi nghe thấy Trần Quân Phi hỏi Lê Hoàng An có phải thích Lê Châu Sa hay không, đôi mắt anh ấy mạnh mẽ nhìn về phía Lê Hoàng An.
Lê Hoàng An cảm thấy bản thân rất vô tội, đây rất cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?
“Anh Phi, anh... anh đừng có đùa em nữa... được không?"
Lê Hoàng An sầm mặt, hơi bất lực liếc một cái.
"Tôi không đùa với cậu. Cậu quan tâm Lê Châu Sa như vậy không thể không cho tôi nghi ngờ được, đúng không?” Trần Quân Phi cười chế nhạo, sắc mặt lạnh nhạt nói.
“phi, hôm nay anh sao vậy?" Hoàng Song Thư nhận ra hôm nay Trần Quân Phi nói chuyện với Lê Hoàng An có gì đó không đúng. Cô hơi bất an nắm lấy cánh tay Trần Quân Phi, nhẹ giọng gọi tên anh.
Trần Quân Phi vỗ nhẹ vào tay Hoàng Song Thư ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lê Hoàng An.
“Lê Hoàng An, bảo cậu ấy ra dây đi. Sao nào, trộn lâu như vậy mà bây giờ vẫn tiếp tục muốn trốn tránhchúng tôi à?" Lời nói của Trần Quân Phi khiến cho Trấn Thanh Thảo cũng không hiểu, lúc cô bé hơi mở miệng muốn nói gì đó thì Phan Huỳnh Bảo bước vào Phan Huỳnh Bảo mặc một bộ âu phục màu đen, gương mặt lạnh lùng của anh ấy hơi ảm đạm. Nhìn thấy đôi mắt màu xanh quen thuộc của Phan Huỳnh Bảo, Trần Thanh Thảo run rẩy, không nhịn được che miệng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Anh ba, anh chưa chết sao?"
Khi Hoàng Song Thư nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo sống sở sở đứng ở cửa thì bị dọa một trận. Cô nhìn về phía Trần Quân Phi, thấy anh không có cảm xúc gì thì trong lòng đột nhiên khẽ run lên. Trần Quân Phi biết Phan Huỳnh Bào chưa chết, cho nên anh mới nói những lời ban nãy với Lê Hoàng An sao?
"Anh ba, anh ba" Trần Thanh Thảo gọi to, đứng lên khỏi sofa nhào về phía Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy Trần Thanh Thảo, đáy mắt mang theo sự áy náy và phức tạp nói: "Cô bé ngốc lớn rồi, cũng trở nên xinh đẹp hơn rồi."
“Anh ba, anh vẫn còn sống sao không nói với em. Anh có biết em đã khóc thảm thiết như nào không Trần Thanh Thảo quét hết nước mắt nước mũi lên người Phán Huỳnh Bảo. Anh ấy nhìn thấy Trần ThanhThảo mắt mũi đò hoe, bất lực lấy quần áo lau cho cô bé.
"Em nhìn em xem, khắp mặt đều là nước mắt. Cũng không còn là trẻ con nữa.
"Ai bào... anh ba lừa chúng em... Anh ba, tay của anh đâu?" Trần Thanh Thảo nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo mới biết có điều gì đó không đúng.
Bên tay trái Phan Huỳnh Bảo trống không, loại cảm giác này khiến trái tim Trần Thanh Thảo run lẩy bay.
Phan Huỳnh Bảo cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Mất rồi."
"Sao lại mất rồi? Đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Song Thư căng thẳng đứng dậy nhìn gương mặt đẹp để anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo rồi lên tiếng hỏi.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư một cách sâu xa, sau đó mới kể tất cả mọi chuyện cho cô nghe. Hoàng Song Thư buồn bã nhìn cánh tay trái đã không còn của Phan Huỳnh Bảo, nước mắt rơi lã chã, còn Trần Thanh Thảo thì ôm lấy Phan Huỳnh Bảo khóc lóc không ngừng.
Kể từ khi Phan Huỳnh Bảo xuất hiện, Lâm Thanh Tùng không có biểu cảm gì. Sau khi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, anh ấy mới biết rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới khiến Lê Châu Sa nhỏ mãi khôngquên Người đàn ông này... chính là Phan Huỳnh Bảo.
"Tôi là Phan Huỳnh Bảo" Sau khi an ủi Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đang kích động thì anh ấy nhìn về phía Lâm Thanh Tùng. Anh ấy chủ động đưa tay ra, lạnh nhạt nói với Lâm Thanh Tùng.
Ảnh mắt Lâm Thanh Tùng sâu thẳm nhìn bàn tay Phan Huỳnh Bảo, rồi nhắc tay lên bắt tay với anh ấy. Giọng nói Lâm Thanh Tùng cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt: “Chào anh, tôi là Lâm Thanh Tùng."
“Tôi biết anh" Phan Huỳnh Bảo thu tay về, gương mặt anh tuấn mang theo một ý cười dịu dàng.
Lâm Thanh Tùng nghe xong hơi nhíu mày,
Trần Quân Phi nhìn hai người Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng, vẻ mặt căng thẳng nói: "Điều mà bây giờ chúng ta phải quan tâm là chuyện của Lê Châu Sa. Những chuyện khác tạm thời gác qua một bên đi.”
Lâm Thanh Tùng và Phan Huỳnh Bảo đều gật đầu, bây giờ bọn họ đều muốn tìm ra tung tích của Lê Châu Sa.